Nếu anh đừng hẹn(Mỹ Châu, Thanh Tuấn) Nếu ta đừng quen nhau(Mỹ Châu, Minh Vuơng) Nếu duyên không thành(Mỹ Châu, Thanh Tuấn) Nếu(Mỹ Châu, Chí Tâm) Nếu Hai Chúng Mình(Mỹ Châu) Nếu anh là lính chiến(Mỹ Châu) .......... Nghe một bài Tân cô xưa ta có cảm giác ngắn ngũi, ước gì nó dài ra cho phê cho đã.Điều này có thề , ta có thể nghe một lèo vì may mắn có nhiều bài chữ với Nếu cùng đề tài. Có một chữ nếu thôi mà nhiều bài sử dụng nhưng không trùng lắp, mổi bài có một cái hồn riêng, không gian khác biệt, có những nồi đau được đo bằng những kỹ niệm riêng, chúng ta không bao giờ thấy tác giả đưa ra lý do chia tay, những hờn trách, đổ lổi cho nhau, cũng không có quan niệm "tình chỉ đẹp khi còn dang dở" mà là nổi đau niềm đắng càng thấm dần trong tâm khi tình càng sâu nghĩa càng dài, người trong cuộc chỉ biết ước "Nếu " đừng có gì xảy ra. Có biết bao nhiêu cuộc chia tay có văn hóa, lịch sự và tình cảm như thế này trong cuộc sống! Tuy những bài nay xưa nhưng vẫn còn già trị thực tiễn, đó là cái hay của người viết, người ca. |
Tác giả bài viết: keomienxa
Nguồn tin: cailuongvietnam.com