11:22 PDT Chủ nhật, 28/04/2024

Menu

xuan lan
CLVNCOM English Edition
HÌNH MCHAU PMAI

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 147

Máy chủ tìm kiếm : 3

Khách viếng thăm : 144


Hôm nayHôm nay : 20651

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 1128935

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 76944313

Trang nhất » Tin Tức » Hậu Trường Sân Khấu

Lan tỏa nét độc đáo của đờn ca tài tử

Lan tỏa nét độc đáo của đờn ca tài tử

Sách "Tìm hiểu âm nhạc tài tử và cải lương vọng cổ - Ghita phím lõm" vừa ra mắt công chúng của nhạc sĩ Kiều Tấn là một tư liệu quý về tân nhạc, cổ nhạc và đờn ca tài tử (ĐCTT).

Xem tiếp...

Kỳ nữ Kim Cương trên bước đường nghệ thuật và tình cảm

Đăng lúc: Thứ tư - 15/04/2015 17:43 - Đã xem: 5549
Kỳ nữ Kim Cương trên bước đường nghệ thuật và tình cảm

Kỳ nữ Kim Cương trên bước đường nghệ thuật và tình cảm

Đoàn kịch Kim Cương được thành lập sau 1975, và đây là lần đầu tiên Kim Cương làm bầu một đoàn nghệ thuật, chớ trước đó kỳ nữ chỉ có một ban kịch nói trên truyền hình, và tham gia các sô đại nhạc hội, hoặc là tổ chức hay hùn hạp với các bầu sô để có một màn kịch ngắn trong sô đại nhạc hội thỉnh thoảng mới tổ chức một lần mà thôi.

 



Kỳ nữ Kim Cương thời còn trẻ. (Hình: Bộ sưu tập của Ngành Mai)


Đoàn kịch Kim Cương trước tiên ra mắt khán giả ở Sài Gòn, sau đó mới đi lưu diễn khắp các tỉnh giống như một gánh hát cải lương, và dù ở Sài Gòn hay đi lưu diễn miền Trung, miền Tây, hay vùng cao nguyên, đoàn Kim Cương luôn được sự ủng hộ của khán giả, của chính quyền địa phương ở những nơi nào mà đoàn dọn đến.

Thời điểm những năm đó con số khán giả đi xem kịch Kim Cương ở rạp, hay ở sân bãi luôn ở mức cao hơn bất cứ đoàn nghệ thuật nào. Lúc bấy giờ căn cứ vào những nơi mà đoàn Kim Cương dọn đến thì thấy rõ, kỳ nữ vẫn thu hút giới mộ điệu một cách lạ lùng, vẫn là mục tiêu mua vé của khán giả.

Ngoài ra Kim Cương cũng là một “nhà ngoại giao” lỗi lạc trong hoạt động nghệ thuật. Thời nào cũng vậy, kỳ nữ luôn “quen lớn” với giới chức chính quyền đương thời, đó cũng là yếu tố thuận lợi cho công cuộc làm ăn của Kim Cương.

Có lần một nhà báo hỏi Kim Cương:

- Người ta nói chị quen rất nhiều ông lớn?

Câu trả lời của kỳ nữ gần như xác nhận:

- Lãnh đạo sân khấu thì chỉ biết hứa và... hứa. Làm như mấy ổng chỉ quen nghĩ “chuyện lớn” còn chuyện chết sống của một đoàn Kim Cương là quá nhỏ.

Đề cập đến vấn đề “ngoại giao” này, người ta còn nhớ thời kỳ trước 1975, khoảng thời gian từ 1969 đến 1971 điện ảnh Việt Nam lên như diều, hãng phim mọc ra như nấm với nhiều cái tên rất khó mà nhớ cho hết. Hãng Kim Cương Film ra đời ở thời điểm này, được coi như một hãng có thực lực, có tầm cỡ, nhưng thực tế là cái gì cũng thuê mướn, từ chuyên viên kỹ thuật cho đến máy móc quay phim, rửa phim, cắt ráp, cho đến phim trường mọi thứ đều thuê từng cuốn phim một. Làm ăn kiểu này thiên hạ gọi là “mượn đầu heo nấu cháo.” Nhưng cũng còn đỡ hơn nhiều hãng phim khác chỉ có cái tên, mà chẳng thấy cái gì nữa hết, văn phòng cũng mượn ở đâu đó.

Theo như những người am hiểu về điện ảnh, họ nói rằng lúc ấy một cuốn phim quay xong trình chiếu là kiếm lời cả chục triệu, hoặc ít nhất cũng 5 hoặc 7 triệu. Có lẽ thực tế là như thế, nên nhiều nhà làm thương mại đã nhảy vào bỏ số vốn lớn ra làm ăn, để làm giàu thêm. Thế nhưng, chỉ hai năm thì các nhà sản xuất phim phải chết đứng, do bởi Chú Ba ở Chợ Lớn tóm thâu hết cả rạp hát để chiếu phim Tàu. Không riêng gì các rạp ở đô thành, các rạp ở tỉnh cũng bị Chú Ba làm chủ luôn, nếu không mua đứt thì cũng hợp đồng dài hạn. Do vậy mà phim Việt Nam quay xong phải đem cất vào kho chớ rạp đâu mà chiếu.

Tình trạng bi đát ấy, hầu hết các hãng phim Việt Nam đều ngất ngư, mất trắng vốn liếng, lại còn mang nợ nần. Trong khi đó thì Kim Cương với cuốn phim Biển Động được chiếu các rạp lớn ở đô thành, rồi lại mang đi các tỉnh tiếp tục chiếu. Kế tiếp hãng Kim Cương lại cho ra cuốn phim “Mưa Trong Bình Minh” và cũng y như vậy, hốt bạc quá nhiều, kỳ nữ lời to.

Cũng theo giới điện ảnh thì nhờ Chú Ba giúp, chớ Kim Cương đâu phải là “cao thủ” mà chen chân làm được cái chuyện mà cả giới điện ảnh đành chịu thua. Có người nói nhờ tài ngoại giao khôn khéo, nên kỳ nữ Kim Cương mới làm ăn thành công như vậy. Nhưng theo một dư luận được coi là vững nhất, có lý nhất, nói rằng Chú Ba thấy kỳ nữ từng được mến mộ, khán giả chờ đợi xem Kim Cương trên màn ảnh nhỏ truyền hình, thì dĩ nhiên sẽ ăn khách trên màn ảnh rộng. Do vậy họ hợp đồng làm ăn với Kim Cương, nhưng không ra mặt, mọi chuyện đều do Kim Cương điều hành về mặt nổi, có nghĩa là Chú Ba chỉ bỏ tiền ra thôi, rồi đứng đằng sau khai thác về thương mại, và Kim Cương được chia lời bao nhiêu phần trăm thì chỉ có Kim Cương biết, Chú Ba biết và Trời biết mà thôi.

Dù không có bằng chứng nào về chuyện hợp tác với Chú Ba, nhưng trong ngày Đại Hội Điện Ảnh Việt Nam 1971 kỳ nữ Kim Cương cũng bị tố sát ván. Trưởng ban tổ chức Thái Thúc Nha tố Kim Cương làm “đầu nậu” cho “cây bạc Tàu,” làm thiệt hại điện ảnh Việt Nam. Lúc ấy kỳ nữ khóc sướt mướt, nước mắt ràn rụa dầm dề, khóc còn nhiều hơn vai trò trong vở kịch Lan và Điệp, lúc Lan cắt đứt dây chuông.

Về nghệ thuật thì thành công thích đáng, nhưng về tình cảm thì cuộc đời kỳ nữ gần như bất hạnh. Kim Cương từng tâm sự như sau, “Tuổi thơ của tôi quá nhiều cay nghiệt, bất hạnh. Tôi không được giáo dục như những cô tiểu thư 'kín cổng cao tường,' suốt đời chỉ biết thờ chồng, nuôi con. Vả lại, tôi căm ghét thói giáo dục bắt người phụ nữ luôn luôn phải cúi đầu, cam phận. Ngay từ thời con gái tôi đã dám yêu và dám 'sống chết' với người tôi yêu. Thế rồi tôi bước vào sân khấu và được nổi tiếng từ năm 19 tuổi. Nhiều người đàn ông đã đi qua cuộc đời tôi, như mỗi lần đóng màn sân khấu, với biết bao kỷ niệm, bao nhiêu nỗi đam mê, luyến tiếc. Mặc dù tôi luôn luôn kính trọng người tôi yêu và chỉ có như vậy mới có thể yêu được một người nào đó, nhưng người tình đẹp nhất, đáng yêu nhất của cả đời tôi chỉ có một. Đó là ‘người đàn ông lý tưởng.’”

Tôi không hề biết như thế nào là một mái ấm gia đình thực sự. Suốt mấy chục năm trời tôi không sao làm trọn bổn phận của một người đàn bà. Sân khấu đã cướp hết “thời gian đàn bà” của tôi. Nhiều lúc, chính tôi cũng phải tự hỏi, không biết tại sao những người đàn ông lại chịu đựng nổi mình? Nhưng trong khi đó tôi lại luôn luôn có cảm giác là mình bị ngược đãi, hất hủi. Tôi đã hy sinh những hạnh phúc rất bình thường của con người. Tôi đã vắt kiệt tâm hồn và thể xác của tôi cho nghệ thuật, vậy thì tại sao tôi không có quyền đòi hỏi một người đàn ông cho riêng mình? Nếu tôi chỉ đòi hỏi một người đàn ông tầm thường, suốt đời chỉ biết xách cặp chạy theo tôi, thì chắc tình yêu của tôi đã không bị đổ vỡ nhiều đến thế. Khốn nỗi, tôi chỉ yêu được những người đàn ông có nghị lực và có lòng tự trọng. Chính vì vậy mà chúng tôi thường xung đột với nhau về nghề nghiệp của mỗi người và hạnh phúc gia đình.

Nhiều năm nay, mỗi khi tôi bước chân ra đường là hàng chục, có khi hàng trăm người chạy đến xem mặt, xin chữ ký, muốn được làm quen với “nghệ sĩ Kim Cương.” Ngay trong những lúc như vậy tôi vẫn rất xúc động. Nhưng đêm về, một mình ngồi đối diện với chính bản thân mình, liệu có danh vọng nào, tiền bạc nào có thể lấp đầy nỗi cô đơn, trống vắng trong lòng một người đàn bà? Có những xuất biểu diễn, từ trên sân khấu nhìn xuống hàng ngàn khán giả đang say mê xem Kim Cương, tôi đã muốn hét lên: Tại sao, tại sao lại không có một người đàn ông nào dành cho Kim Cương?

“Có lần, sau đêm biểu diễn ngoài trời rất thành công ở một tỉnh lẻ xa thành phố, tôi ngồi một mình mãi đến ba giờ khuya trong cái lạnh tanh của phông màn, cảnh trí, mấy người công nhân sân khấu vắt chân lên nhau nằm ngủ trên những thùng đồ. Ngoài kia là con đường hun hút bóng đêm, không biết đi về đâu. Tự nhiên tôi thèm khát đến da diết có được một người đàn ông bên cạnh, để uống với mình một ly cà phê đen, nói với mình một câu tình cảm, nhưng những người đàn ông từng đến với tôi trong quá khứ đều đã rời xa tôi, không biết ở phương nào? Còn tôi thì cứ mãi lênh đênh theo đoàn hát, với một chút danh vọng không đủ để sưởi ấm chính bản thân mình.”

Ngành Mai


Nguồn tin: tcgd theo NV
Từ khóa:

Kỳ nữ Kim Cương thời còn trẻ. (Hình: Bộ sưu tập của Ngành Mai) Đoàn kịch Kim Cương trước tiên ra mắt khán giả ở Sài Gòn, sau đó mới đi lưu diễn khắp các tỉnh giống như một gánh hát cải lương, và dù ở Sài Gòn hay đi lưu diễn miền Trung, miền Tây, hay vùng cao nguyên, đoàn Kim Cương luôn được sự ủng hộ của khán giả, của chính quyền địa phương ở những nơi nào mà đoàn dọn đến. Thời điểm những năm đó con số khán giả đi xem kịch Kim Cương ở rạp, hay ở sân bãi luôn ở mức cao hơn bất cứ đoàn nghệ thuật nào. Lúc bấy giờ căn cứ vào những nơi mà đoàn Kim Cương dọn đến thì thấy rõ, kỳ nữ vẫn thu hút giới mộ điệu một cách lạ lùng, vẫn là mục tiêu mua vé của khán giả. Ngoài ra Kim Cương cũng là một “nhà ngoại giao” lỗi lạc trong hoạt động nghệ thuật. Thời nào cũng vậy, kỳ nữ luôn “quen lớn” với giới chức chính quyền đương thời, đó cũng là yếu tố thuận lợi cho công cuộc làm ăn của Kim Cương. Có lần một nhà báo hỏi Kim Cương: - Người ta nói chị quen rất nhiều ông lớn? Câu trả lời của kỳ nữ gần như xác nhận: - Lãnh đạo sân khấu thì chỉ biết hứa và... hứa. Làm như mấy ổng chỉ quen nghĩ “chuyện lớn” còn chuyện chết sống của một đoàn Kim Cương là quá nhỏ. Đề cập đến vấn đề “ngoại giao” này, người ta còn nhớ thời kỳ trước 1975, khoảng thời gian từ 1969 đến 1971 điện ảnh Việt Nam lên như diều, hãng phim mọc ra như nấm với nhiều cái tên rất khó mà nhớ cho hết. Hãng Kim Cương Film ra đời ở thời điểm này, được coi như một hãng có thực lực, có tầm cỡ, nhưng thực tế là cái gì cũng thuê mướn, từ chuyên viên kỹ thuật cho đến máy móc quay phim, rửa phim, cắt ráp, cho đến phim trường mọi thứ đều thuê từng cuốn phim một. Làm ăn kiểu này thiên hạ gọi là “mượn đầu heo nấu cháo.” Nhưng cũng còn đỡ hơn nhiều hãng phim khác chỉ có cái tên, mà chẳng thấy cái gì nữa hết, văn phòng cũng mượn ở đâu đó. Theo như những người am hiểu về điện ảnh, họ nói rằng lúc ấy một cuốn phim quay xong trình chiếu là kiếm lời cả chục triệu, hoặc ít nhất cũng 5 hoặc 7 triệu. Có lẽ thực tế là như thế, nên nhiều nhà làm thương mại đã nhảy vào bỏ số vốn lớn ra làm ăn, để làm giàu thêm. Thế nhưng, chỉ hai năm thì các nhà sản xuất phim phải chết đứng, do bởi Chú Ba ở Chợ Lớn tóm thâu hết cả rạp hát để chiếu phim Tàu. Không riêng gì các rạp ở đô thành, các rạp ở tỉnh cũng bị Chú Ba làm chủ luôn, nếu không mua đứt thì cũng hợp đồng dài hạn. Do vậy mà phim Việt Nam quay xong phải đem cất vào kho chớ rạp đâu mà chiếu. Tình trạng bi đát ấy, hầu hết các hãng phim Việt Nam đều ngất ngư, mất trắng vốn liếng, lại còn mang nợ nần. Trong khi đó thì Kim Cương với cuốn phim Biển Động được chiếu các rạp lớn ở đô thành, rồi lại mang đi các tỉnh tiếp tục chiếu. Kế tiếp hãng Kim Cương lại cho ra cuốn phim “Mưa Trong Bình Minh” và cũng y như vậy, hốt bạc quá nhiều, kỳ nữ lời to. Cũng theo giới điện ảnh thì nhờ Chú Ba giúp, chớ Kim Cương đâu phải là “cao thủ” mà chen chân làm được cái chuyện mà cả giới điện ảnh đành chịu thua. Có người nói nhờ tài ngoại giao khôn khéo, nên kỳ nữ Kim Cương mới làm ăn thành công như vậy. Nhưng theo một dư luận được coi là vững nhất, có lý nhất, nói rằng Chú Ba thấy kỳ nữ từng được mến mộ, khán giả chờ đợi xem Kim Cương trên màn ảnh nhỏ truyền hình, thì dĩ nhiên sẽ ăn khách trên màn ảnh rộng. Do vậy họ hợp đồng làm ăn với Kim Cương, nhưng không ra mặt, mọi chuyện đều do Kim Cương điều hành về mặt nổi, có nghĩa là Chú Ba chỉ bỏ tiền ra thôi, rồi đứng đằng sau khai thác về thương mại, và Kim Cương được chia lời bao nhiêu phần trăm thì chỉ có Kim Cương biết, Chú Ba biết và Trời biết mà thôi. Dù không có bằng chứng nào về chuyện hợp tác với Chú Ba, nhưng trong ngày Đại Hội Điện Ảnh Việt Nam 1971 kỳ nữ Kim Cương cũng bị tố sát ván. Trưởng ban tổ chức Thái Thúc Nha tố Kim Cương làm “đầu nậu” cho “cây bạc Tàu, ” làm thiệt hại điện ảnh Việt Nam. Lúc ấy kỳ nữ khóc sướt mướt, nước mắt ràn rụa dầm dề, khóc còn nhiều hơn vai trò trong vở kịch Lan và Điệp, lúc Lan cắt đứt dây chuông. Về nghệ thuật thì thành công thích đáng, nhưng về tình cảm thì cuộc đời kỳ nữ gần như bất hạnh. Kim Cương từng tâm sự như sau, “Tuổi thơ của tôi quá nhiều cay nghiệt, bất hạnh. Tôi không được giáo dục như những cô tiểu thư 'kín cổng cao tường, ' suốt đời chỉ biết thờ chồng, nuôi con. Vả lại, tôi căm ghét thói giáo dục bắt người phụ nữ luôn luôn phải cúi đầu, cam phận. Ngay từ thời con gái tôi đã dám yêu và dám 'sống chết' với người tôi yêu. Thế rồi tôi bước vào sân khấu và được nổi tiếng từ năm 19 tuổi. Nhiều người đàn ông đã đi qua cuộc đời tôi, như mỗi lần đóng màn sân khấu, với biết bao kỷ niệm, bao nhiêu nỗi đam mê, luyến tiếc. Mặc dù tôi luôn luôn kính trọng người tôi yêu và chỉ có như vậy mới có thể yêu được một người nào đó, nhưng người tình đẹp nhất, đáng yêu nhất của cả đời tôi chỉ có một. Đó là ‘người đàn ông lý tưởng.’” Tôi không hề biết như thế nào là một mái ấm gia đình thực sự. Suốt mấy chục năm trời tôi không sao làm trọn bổn phận của một người đàn bà. Sân khấu đã cướp hết “thời gian đàn bà” của tôi. Nhiều lúc, chính tôi cũng phải tự hỏi, không biết tại sao những người đàn ông lại chịu đựng nổi mình? Nhưng trong khi đó tôi lại luôn luôn có cảm giác là mình bị ngược đãi, hất hủi. Tôi đã hy sinh những hạnh phúc rất bình thường của con người. Tôi đã vắt kiệt tâm hồn và thể xác của tôi cho nghệ thuật, vậy thì tại sao tôi không có quyền đòi hỏi một người đàn ông cho riêng mình? Nếu tôi chỉ đòi hỏi một người đàn ông tầm thường, suốt đời chỉ biết xách cặp chạy theo tôi, thì chắc tình yêu của tôi đã không bị đổ vỡ nhiều đến thế. Khốn nỗi, tôi chỉ yêu được những người đàn ông có nghị lực và có lòng tự trọng. Chính vì vậy mà chúng tôi thường xung đột với nhau về nghề nghiệp của mỗi người và hạnh phúc gia đình. Nhiều năm nay, mỗi khi tôi bước chân ra đường là hàng chục, có khi hàng trăm người chạy đến xem mặt, xin chữ ký, muốn được làm quen với “nghệ sĩ Kim Cương.” Ngay trong những lúc như vậy tôi vẫn rất xúc động. Nhưng đêm về, một mình ngồi đối diện với chính bản thân mình, liệu có danh vọng nào, tiền bạc nào có thể lấp đầy nỗi cô đơn, trống vắng trong lòng một người đàn bà? Có những xuất biểu diễn, từ trên sân khấu nhìn xuống hàng ngàn khán giả đang say mê xem Kim Cương, tôi đã muốn hét lên: Tại sao, tại sao lại không có một người đàn ông nào dành cho Kim Cương? “Có lần, sau đêm biểu diễn ngoài trời rất thành công ở một tỉnh lẻ xa thành phố, tôi ngồi một mình mãi đến ba giờ khuya trong cái lạnh tanh của phông màn, cảnh trí, mấy người công nhân sân khấu vắt chân lên nhau nằm ngủ trên những thùng đồ. Ngoài kia là con đường hun hút bóng đêm, không biết đi về đâu. Tự nhiên tôi thèm khát đến da diết có được một người đàn ông bên cạnh, để uống với mình một ly cà phê đen, nói với mình một câu tình cảm, nhưng những người đàn ông từng đến với tôi trong quá khứ đều đã rời xa tôi, không biết ở phương nào? Còn tôi thì cứ mãi lênh đênh theo đoàn hát, với một chút danh vọng không đủ để sưởi ấm chính bản thân mình.”

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 14 trong 3 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

CHUYỂN ĐẾN WEBSITE...

DUY TRÌ TRANG WEB

Đăng nhập thành viên

NSMAU
animation

Facebook

NS ANIMATION NHO

Lan tỏa nét độc đáo của đờn ca tài tử

Sách "Tìm hiểu âm nhạc tài tử và cải lương vọng cổ - Ghita phím lõm" vừa ra mắt công chúng của nhạc sĩ Kiều Tấn là một tư liệu quý về tân nhạc, cổ nhạc và đờn ca tài tử (ĐCTT).

 

Nghệ sĩ Trung Dân xúc động khi được khen thế vai NSND Diệp Lang

Trong đời nghệ sĩ, một lần được thế vai diễn của thần tượng chắc chắn sẽ là kỷ niệm khó quên trong sự nghiệp hóa thân với hàng trăm số phận. Nghệ sĩ Trung Dân đã có những khoảnh khắc đáng nhớ.

 

Kim Tiểu Long: "Ly hôn" là món quà tôi tặng cho đời mình

Buổi ra mắt MV như một lời tâm sự tận đáy lòng của người nghệ sĩ trước những hoàn cảnh ly hôn, ảnh hưởng lớn đến con cái mà NSƯT Kim Tiểu Long muốn nhấn mạnh.

 

Hành trình 20 năm - Một trang web để đời

Làm sao nói hết đuợc, làm sao đo đuợc sự phát triển , nổ lực của trang web trong 20 năm , làm sao thấu hiểu hết đuợc những công việc thầm lặng của Admin, ban điều hành và hàng nghìn thành viên tâm huyết của web cailuongvietnam.com.

 

Nghệ Sĩ hài Hồng Vân "thắng án" CEO Nguyễn Phương Hằng ngoạn mục

Nữ nghệ sĩ hề đa năng Hồng Vân là một trong những nghệ sĩ đầu tiên được réo tên trong danh sách phong sát nghệ sĩ trong Đ Ra Ma của bà Hằng năm 2022,

 

Lê Phương mê làm đào chánh, như "nhặt được vàng" với phim "Sáng đèn"

Không ai có thể ngờ ước mơ từ thuở nhỏ của diễn viên Lê Phương là được làm đào chánh trên sân khấu cải lương.

 

Nghệ sĩ Diệu Hiền: Ai hỏi, tui nói tui là bạn của Bạch Tuyết

Đến chúc mừng bạn thân Bạch Tuyết ra mắt Học viện cải lương, nghệ sĩ Diệu Hiền tiết lộ từ lâu bà muốn nói rằng bà hãnh diện khi có người bạn như Bạch Tuyết.

 

Cá tháng Tư

Ngày Cá tháng Tư được biết đến là ngày mọi người có thể mang lại tiếng cười sảng khoái cho nhau, có thể thỏa thích nói dối hay lừa mọi người theo kiểu trò đùa vô hại mà không bị chỉ trích, trách mắng.

 

Nghệ sĩ Phước Sang bị đột quỵ

Thông tin này khiến nhiều nghệ sĩ là đồng nghiệp của ông bầu Phước Sang quan tâm. Bởi, ngoài tài năng diễn xuất ông còn là người sáng lập nhóm hài “Tuổi đôi mươi” và sân khấu kịch Sài Gòn.

 

Nghệ sĩ Bích Hạnh đánh đổi nghệ thuật cho gia đình, cuối đời lủi thủi một mình

Tại chương trình 'Người kể chuyện đời', nghệ sĩ cải lương Bích Hạnh có những trải lòng về chặng đường hoạt động nghệ thuật và cuộc sống ở tuổi ngoài 70.

 

NSƯT Kim Phương, NSƯT Mỹ Hằng đào tạo 60 học viên cho nghệ thuật cải lương

Nỗ lực tạo thêm nhiều hạt nhân nòng cốt đẩy mạnh các hoạt động văn hóa nghệ thuật, trong đó có nghệ thuật đờn ca tài tử và cải lương, Nhà hát cải lương Trần Hữu Trang đã tạo được uy tín trong việc truyền lửa đam mê cho giới trẻ.

 

Tiết lộ bí mật của cố diễn viên Mai Phương

Ca sĩ Ngọc Châu, bạn thân cố diễn viên Mai Phương, mới đây tiết lộ Mai Phương từng từ chối lời cầu hôn và cơ hội sang Mỹ định cư.

 

Nghệ sĩ Linh Huyền: Góp sức nhỏ quảng bá nghệ thuật cải lương

Trong số hiếm hoi các cuộc thi tìm kiếm giọng ca cải lương hiện nay, cuộc thi tuyển lựa giọng ca cải lương Út Trong Award do nghệ sĩ Linh Huyền tổ chức vẫn giữ được nét độc đáo riêng của mình.

 

NSND Thanh Điền tới lễ trao danh hiệu nghệ sĩ và nhận cùng lúc 2 tấm bằng danh hiệu NSND. Một cho ông, một cho người vợ quá cố Thanh Kim Huệ.

Tại Nhà hát lớn Hà Nội ngày 6.3, NSND Thanh Điền một mình nhận tới 2 tấm bằng danh hiệu NSND. Một cho mình, một cho người vợ quá cố - nghệ sĩ cải lương Thanh Kim Huệ.

 

Lần đầu diễn kịch sử Việt, Hiếu Hiền nhớ mẹ - cố nghệ sĩ Kim Ngọc

Là người con hiếu thảo, luôn nhớ những bài học kinh nghiệm mà mẹ của mình truyền dạy, nghệ sĩ Hiếu Hiền mỗi khi quay về sàn diễn kịch nói đều mang trong tim hình ảnh của mẹ - cố nghệ sĩ Kim Ngọc.

 

Đầu xuân, ăn chè kia chứ

Ba tôi luôn mong cả nhà dù bận rộn thế nào đều về sum họp đầu năm, bên chén chè kia chứ ngọt ngào. Tôi cũng hy vọng mỗi người chúng ta hãy trân trọng mỗi mùa xuân khi vẫn còn đủ đầy người thân bên cạnh. Hãy cất bớt gánh lo toan để cùng nhau đón chào năm mới. Đôi khi, bao nhiêu vật chất đều không ấm áp bằng một cái tết đoàn viên.