NSND Lệ Thủy
và nghệ sĩ Phượng Liên vẫn đầy năng lượng và hấp dẫn người xem
trong vở “Bên cầu dệt lụa”
Ở show diễn Chút tình gửi lại nhân gian nhằm kỷ niệm 64 năm
đoàn cải lương Thanh Minh – Thanh Nga và 36 năm ngày mất nghệ
sĩ Thanh Nga, vé đã bán gần hết trước 1 tháng. Hai vở “kinh
điển” sống mãi với tên tuổi nghệ sĩ Thanh Nga là “Bên cầu dệt
lụa” và “Tiếng trống Mê Linh” được dàn dựng lại phục vụ giới
mộ điệu. Suốt buổi diễn, khán giả liên tục vỗ tay tán thưởng
phần ca diễn của các nghệ sĩ. Lâu lắm rồi, sân khấu cải lương
TP.HCM mới được “nóng” lên như vậy.
Và dù, giá vé cao nhất của hai buổi diễn lên đến 1 triệu đồng,
nhưng đã được bán hết trước cả tháng. Nhiều người còn phải săn
vé qua kênh chợ đen. Yếu tố này phần nào cho thấy khán giả
chưa hẳn đã quay lưng với cải lương.
Trong hai đêm diễn, những nghệ sĩ lão thành ở tuổi thất thập
cổ lai như NSƯT Thanh Sang, NSND Lệ Thủy, NSND Ngọc Giàu, nghệ
sĩ Hồng Nga, NSƯT Hùng Minh hay trẻ hơn nữa là Phượng Liên và
NSƯT Bảo Quốc… dù sức ca diễn đã hao mòn so với thời xuân sắc
đỉnh cao, nhưng khán giả vẫn lắng nghe một cách trân trọng và
nhiệt tình ủng hộ.
Lùi lại thời gian trước đó không lâu, vào ngày mồng 6 Tết,
live show NSƯT Kim Tử Long tại rạp Nam Quang cũng cháy vé.
Những ai quan tâm đến lĩnh vực cải lương đều cùng nhận định,
mặc dù bây giờ tại TP.HCM chưa có một sân khấu cải lương đúng
nghĩa (rạp Thủ Đô quá xuống cấp, rạp Hưng Đạo chờ xây mới)
nhưng chương trình nào có chất lượng cao, dù được tổ chức ở
phạm vi hẹp khán giả vẫn xem rất đông.
Chất lượng chương trình được tạo nên từ sự đầu tư đến nơi đến
chốn, cộng thái độ lao động nghiêm túc của người nghệ sĩ. Hai
tháng trời liên tục, tập thể nghệ sĩ tham gia Chút tình gửi
lại nhân gian mà trong đó có phân nửa là nghệ sĩ hơn 70 tuổi,
tập luyện miệt mài trên sân khấu nhà hát Bến Thành.
Nhiều người không khỏi e ngại khi chứng kiến nghệ sĩ Thanh
Sang hát xong một câu vọng cổ phải thở lấy hơi lên, hay là
cảnh nghệ sĩ Phượng Liên phải ngồi bệt xuống sân khấu, than
mệt, vì phải đứng diễn quá lâu. Nhưng khi được hỏi vì sao
không thu sẵn bài hát trước cho đỡ cực, NSƯT Thanh Sang khẳng
định: “Chúng tôi là những người ăn cơm tổ nghiệp phải sống
thật với tổ nghiệp. Chúng tôi hát bằng chất giọng thật dù vất
vả nhưng đó mới là tinh thần phụng sự, tôn trọng khán giả”.
Ngoài việc đổ mồ hôi trên sàn tập, chương trình cho thấy sự
đầu tư chu đáo qua phục trang đẹp, cảnh trí tươm tất, âm thanh
và ánh sáng đảm bảo. Theo ban tổ chức, tổng số tiền dành cho
chương trình vượt hơn 1 tỉ đồng.
Từng chút một cộng lại cho ra một chương trình nghệ thuật cải
lương chất lượng cao chinh phục hoàn toàn những ai có mặt tại
2 đêm diễn. Được biết nhiều khán giả còn yêu cầu ban tổ chức
tiếp tục những chương trình tương tự với mục đích duy nhất là
thỏa mãn niềm đam mê thưởng thức cải lương.
NSƯT Thanh
Sang vai Trần Minh được khán giả tán thưởng sau thời gian dài
vắng bóng trên sân khấu cải lương
NSƯT Bảo Quốc cho biết: “Tái diễn 2 vở “Bên cầu dệt lụa” và
“Tiếng trống Mê Linh”, trước tiên chúng tôi muốn tưởng niệm
thế hệ nghệ sĩ đầu tiên của gia đình, nhưng thông qua đó,
chúng tôi muốn cho thế hệ trẻ thấy được vẻ đẹp và sức hấp dẫn
của cải lương.
Từ đó, chúng tôi muốn góp một phần sức lực để khơi dậy tình
yêu tưởng chừng như đã nhạt phai từ công chúng. Không ngờ, khi
bắt đầu diễn ra chương trình tôi nhận thấy khán giả còn yêu
thương cải lương nhiều lắm. Vấn đề còn lại là người nghệ sĩ
phải làm thế nào để đừng đánh mất tình yêu này”.
Trên thực tế, nhiều nghệ sĩ cải lương từ trẻ đến lão thành vẫn
chạy show liên tục. Nhưng họ hát trong các bữa tiệc sinh nhật,
mừng thọ, đám cưới thay vì trong một vở cải lương tại một sân
khấu đúng nghĩa. Khán giả vẫn rất nặng lòng với cải lương
nhưng còn quá ít người biết cách để cải lương tồn tại xứng
đáng với vị trí mà nó vốn có.
Bằng chứng gần nhất là hai vở diễn hài Ngọ ơi! và vở Rể quý
của Nhà hát Trần Hữu Trang trong dịp Tết Giáp Ngọ vừa qua được
viết kịch bản vội vã, dàn dựng một cách gấp gáp. Kết quả là
giá vé không cao nhưng quá ít người muốn xem, tình cảnh hoàn
toàn trái ngược với Chút tình gửi lại nhân gian.
Đây là điều trăn trở, suy nghĩ của những người yêu nghề chân
chính. Làm cải lương bằng tấm lòng và sự nghiêm túc… sân khấu
cải lương vẫn sống đấy thôi.
Chúng tôi là những người ăn cơm tổ nghiệp phải sống thật với tổ nghiệp. Chúng tôi hát bằng chất giọng thật dù vất vả nhưng đó mới là tinh thần phụng sự, tôn trọng khán giả. (NSƯT Thanh Sang)
Ý kiến bạn đọc