Rạp hát cải lương xưa Ảnh tư liệu
Chiều dài gần 30 năm hưng thịnh của cải lương đã vinh danh
nhiều gánh, đoàn hát: Thanh Minh, Thống Nhứt, Tiếng Chuông
Vàng, Năm Châu, Thủ Đô, Kim Chung... Bây giờ muốn tìm lại
những ngôi sao, ban nhạc hay các nhân viên hậu đài của các
đoàn hát ngày xưa ư? Không dễ, bởi cùng với lớp bụi thời gian,
hầu hết nghệ nhân đã qua đời. Và một nơi may mắn còn tập trung
khá nhiều gương mặt nghệ sĩ sân khấu lão thành là Viện
dưỡng lão nghệ sĩ ở quận 8.
Một buổi sáng đầu hè, khi những chùm phượng đỏ bắt đầu chớm nở
trên đường phố Sài Gòn, lần theo cái nắng gay gắt, chúng tôi
bước vào mái nhà chung của những nghệ sĩ già. Thoạt nhìn, họ
cũng là những “người cao tuổi” bình dị như bao ông già, bà lão
khác, nhưng họ lại là các nghệ sĩ từng có những năm tháng sống
ngập tràn dưới ánh hào quang sân khấu, nay họ chọn nơi đây để
“buông neo” như “bến đậu” cuối đời mình. Nhìn những bóng người
già nua, lụm cụm ngồi trên ghế đá hay chậm chạp quét sân vườn...
mấy ai biết họ chính là những cô đào chánh Hoài Dung, Hoài
Mỹ, Lệ Thẩm, Thiên Kim, Mỵ Lan, Hồng Hoa, Mộng Lành; kép chánh
Hải Quang... lẫy lừng một thuở!
“Cô gặp nghệ sĩ Hoài Dung đi. Bà ấy không chỉ là đào
chánh đoàn Hoài Dung - Hoài Mỹ nhiều năm hát với
Hùng Cường, mà còn có cả một gia đình nghệ sĩ rất nổi
tiếng và là vợ của tác giả Nguyễn Huỳnh, người viết vở
Tướng cướp Bạch Hải Đường, ông Tần Nguyên - Phó
Ban ái hữu nghệ sĩ TPHCM, người phụ trách Viện dưỡng lão nghệ
sĩ - nói với tôi. Nổi danh từ khi còn rất trẻ, Hoài Dung
là nghệ sĩ đầu tiên thủ vai Nhung trong tuồng cải lương Tướng
cướp Bạch Hải Đường. Hoài Dung, Hoài Mỹ cũng nổi như
cồn với tuồng cải lương Hương xa được phóng tác từ phim Ấn Độ
ăn khách. Nghệ sĩ Mỵ Lan cũng từng là cô đào chánh của
nhiều đoàn.
Ở viện này còn nhiều tên tuổi như Hồng Hoa (đoàn Phước
Chung, Kim Chung), cô đào hồ quảng Mộng Lành, nghệ sĩ
Lệ Thẩm (đào chánh đoàn Năm Châu, đoàn Nhụy Hương Tuấn
Sỹ, Tiếng Chuông Vàng, Sài Gòn 3)...
“Nguyên một gánh cải lương Kim Thoa ngày đó với mấy
chục người, giờ đã qua đời hết chỉ còn lại có ba người là tui,
bà Bê và ông Tám Lang. Và cả ba tụi tui đều ở
lại trong này” - chỉ tay về phía một căn phòng nhỏ, nghệ sĩ
Thiên Kim nói trong bùi ngùi tiếc nhớ. Bất chợt tôi hình
dung một đoạn phim nhanh: từ một gánh hát đông vui đi đến đâu
cũng như trẩy hội, rồi lúc từng nghệ sĩ lần lượt ra đi, cảnh
kết cuối phim chỉ còn lại ba người! Bà Bê, người được
nhắc đến, là nghệ nhân đàn dương cầm. “Dương cầm sân khấu cải
lương. Cô Bê xứng đáng nữ vương trong làng” là câu thơ được
dành tặng riêng cho người phụ nữ cũng đã mấy mươi năm theo
nghiệp đàn. Trong căn phòng nhỏ của nghệ sĩ này, cùng với
những hình ảnh dán trên tường là các nghệ sĩ nổi tiếng một
thời, là tiếng nhạc buồn buồn phát ra từ một chiếc máy hát cũ.
Trong khi đó, ở phía xa xa, tay trống hào hoa Tám Lang,
“cặp dùi chấn động Nam Vang Sài Gòn”, cũng đang thảnh thơi
trên chiếc ghế đá. Năm nay đã 94 tuổi, ông Tám Lang là
em ruột của bà bầu gánh Kim Thoa. Với ông bây giờ, sau hàng
ngàn đêm trên sân khấu, lặng lẽ nghe thời gian trôi đi dường
như là việc đem lại ít nhiều thảnh thơi.
Không chỉ đào chánh kép chánh, chọn Viện dưỡng lão là nơi
nương tựa tuổi già có cả những bầu gánh tên tuổi lẫy lừng như
bà bầu Bạch Yến, bà bầu Ngọc Đán, bầu Lam Sơn,
nghệ nhân như ông Chín Đèn, họa sĩ sân khấu Hoài Nam,
thậm chí là nghệ sĩ múa như bà Thu Cúc hay người hát
dàn bao Hoàng Lương...
Không than van, không đòi hỏi quyền lợi hay danh hiệu, những
nghệ sĩ già của bộ môn nghệ thuật cải lương xem việc trải qua
mấy mươi năm trong nghề là niềm vui, là hồi ức đẹp đẽ nhất
trong cuộc đời dâu bể bôn ba. Dù chủ đề câu chuyện là gì, dù
tôi nói gì thì nói, chỉ một lát sau, câu chuyện về hào quang
xưa, về những ngày đi diễn với tấp nập khán giả đông vui cũng
quay trở lại trong tâm trí họ. Mắt sáng lấp lánh, miệng cười
mãn nguyện, trí óc những nghệ sĩ già dường như chỉ “chịu” nhớ
về thời vàng son nhất. Nhìn những nghệ sĩ thong thả tuổi già
trong buổi chiều chếch bóng hoàng hôn sau cả đời phiêu bạt
theo gánh hát, tôi chợt nhớ những câu mở đầu bản vọng cổ nổi
tiếng Kiếp cầm ca của soạn giả Viễn Châu:
Khi bức màn buông, danh vọng hết
Người về lòng rũ sạch sầu thương
Người vào cởi áo lau son phấn
Trả cả vinh hoa lẫn đoạn trường...
Đời cải lương lênh đênh theo gánh hát khiến người nghệ sĩ khi đến tuổi xế chiều mới giật mình nhận ra mình chẳng có một mái nhà. Không tài sản, không mái ấm riêng, nhưng họ hài lòng với một mái nhà chung, vui với những gì mình đang có.
83 NĂM KHÔNG CÓ... THẺ CĂN CƯỚC, CHỨNG MINH NHÂN DÂN
Câu chuyện cuộc đời của họa sĩ thiết kế sân khấu Hoài Nam có nhiều chi tiết “không tưởng”, nhưng lại là chuyện thực 100%! Ở tuổi 85, ông chỉ nghe tiếng được tiếng mất. Trò chuyện với ông, phải hét thật to bên tai mới mong ông nghe rõ.
Sinh ra ở tận Bat-tam-băng (tỉnh biên giới của Campuchia giáp Thái Lan), bảy tuổi cậu bé Hoài Nam được ba má gửi về Sài Gòn học lớp 1. Vì gia đình ở tuốt gần biên giới Thái Lan nên hàng năm cậu học trò Hoài Nam phải chờ dịp bãi trường mới được nghỉ chừng hai tháng về thăm gia đình. Xa nhà từ nhỏ nên tính tự lập và thích tự do, rong ruổi rày đây mai đó đã trở thành cố hữu. Ở Sài Gòn, năm 20 tuổi chàng thanh niên Hoài Nam có những tiếp xúc đầu tiên với nghệ thuật sân khấu khi lân la chơi cùng con ông bầu Năm Châu. “Đầu tiên tôi theo gánh Năm Châu. Vừa theo chơi vừa học nghề vẽ”. Rồi bỗng thấy nghề này được đi đây đi đó đúng ý nguyện, ông theo luôn. “Khi vào trường dạy vẽ thì người học có thể vẽ bất cứ thể loại gì. Nhưng tôi đi qua điện ảnh và cải lương vì bên đây được theo đoàn hát đi khắp nơi” - ông nhớ lại.
Họa sĩ sân khấu Hoài Nam và Cô đào Lệ Thẩm
Rồi từ đoàn Thủ Đô sang đoàn Út Bạch Lan - Thành Được, qua Kim
Chung. “Đó đều là những đoàn lớn. Tôi cũng lãnh phần vẽ dựng
cảnh cho nhiều đoàn cùng lúc, rồi chỉ vẽ phân việc lại cho anh
em khác làm thêm” - ông Hoài Nam nói. Sau năm 1975, Hoài Nam
vẽ cho đoàn Sài Gòn 1, Sài Gòn 2. Ông bảo hồi đó đi theo gánh
hát vui lắm. Hát trong rạp thì có chừng 800 đến 1.200 khán giả.
Nhưng sau năm 1975 hát ở sân bãi có đến 5.000 - 7.000 người
xem. Cứ bắt đầu có tuồng mới là ngồi nhà vẽ. Nhưng một tuồng
vẽ xong rồi hát tới mấy tháng. Nên khi vẽ xong là đi theo đoàn
chơi thôi! Cũng vì vui vậy, nên ông tối ngày cứ long nhong đi
theo cải lương. Ông nói hồi đó không có cái nhà trọ nào mình ở
quá sáu tháng, bôn ba suốt. Mà đặc biệt là “nhà mình mướn mà
toàn đứa nào đâu tới ở”, vì “mình đâu có ở nhà”!
Mải mê rong ruổi theo đoàn hát, thời gian như bóng câu qua cửa
sổ, rồi đến ngày ông nhìn lại sau lưng mới chợt nhận ra mình
bơ vơ chẳng còn người thân thích. Ba má nơi xứ người xa xôi đã
qua đời ở tuổi mới ngoài 40. Anh em ruột thì “ba má đẻ nhiều
nhưng đều mất sớm”. Ông thành người đơn côi giữa cuộc đời.
Không nhà cửa. Không họ hàng. Không cả vợ con. Tất cả những
cái “không” trên đây đã là lạ đời rồi, nhưng ở người họa sĩ
sân khấu già yếu gầy còm này còn có một cái “không” xứng danh
là “độc nhất vô nhị”: 83 năm không có thẻ căn cước lẫn chứng
minh nhân dân! “Ờ lạ vậy đó, từ hồi chế độ cũ tôi cũng không
có giấy tờ gì, mà ngộ cái là chưa từng bị bắt lại xét hỏi gì
ráo. Vào đây rồi có cô Hà (bà Nguyễn Thị Thu Hà, lúc giữ chức
Phó chủ tịch UBND TPHCM) đến thăm, thấy tôi vậy nên bảo mấy
ông ở quận cấp giấy CMND cho tôi” - ông hóm hỉnh kể. Rồi khoe
giấy CMND giờ đi đâu cũng nhớ đút trong túi áo, có lẽ đó cũng
là “tài sản” duy nhất và quý giá nhất của ông!
CHUYỆN “CÔ TẤM” HÔM NAY
“Nói về cải lương thì tôi ở trong đó hơn 60 năm”, nghệ sĩ Lệ
Thẩm mở đầu câu chuyện. Nhưng, sau hơn 60 năm tặng cho cải
lương... cả tuổi xuân, sau đỉnh cao hào quang với vô vàn hoa
tươi và sự hâm mộ cuồng nhiệt của công chúng, khi màn nhung
khép lại, ở tuổi 78 nghệ sĩ Lệ Thẩm vẫn không có tài sản gì
đáng giá.
Ba đờn trong đoàn hát, má cùng ba đi theo đoàn. Cô bé Lệ Thẩm
được hoài thai và sinh ra ngay trong đoàn hát. Ba tuổi, đêm
đêm cô bé ngồi cánh gà xem vở diễn rồi lẩm nhẩm theo học thuộc.
Đến khi gánh hát đột xuất cần người thế vai đào con, Lệ Thẩm
xung phong. Cứ thế cô lớn lên, định hình rõ sắc vóc và giọng
ca. 18 tuổi, cô theo đoàn Năm Châu diễn tuồng Tấm Cám. Đến
đoạn Tấm bị dì ghẻ đánh tới tấp trên sân khấu, khán giả ở dưới
xuýt xoa. Rồi “cô Tấm” Lệ Thẩm đi ra chợ, khán giả chen nhau
níu lại hỏi con bị đánh có đau không?
“Lo đi hát chứ không quan tâm tình tự”, nên dù nhiều khán giả
hâm mộ mà Lệ Thẩm vẫn một mình. Năm 19 tuổi, Lệ Thẩm mới gặp
gỡ và nên duyên vợ chồng với nghệ sĩ Tuấn Sỹ. Từ lập gánh hát
riêng đến giai đoạn khó khăn của cải lương phải rã đoàn, hai
vợ chồng bà kiên trì theo nghiệp cầm ca. Đoàn này rã thì đi
đoàn khác.
Mãi đến một ngày, ông đột ngột qua đời khi đang lưu diễn ở
vùng sâu vùng xa tỉnh Bến Tre. Quá đột ngột, bà gần như không
thể khóc. Mãi đến sau này, nhớ lại giây phút đau đớn ấy, bà
mới có thể diễn tả: “Muốn khùng luôn, ai biểu làm sao làm đó”
vì “mới trước đó chút xíu ông vẫn còn khỏe mạnh”.
Bơ vơ quay lại Sài Gòn năm 1998, Lệ Thẩm không có nhà cửa.
“Vốn liếng” duy nhất của bà là một cô con gái cũng quá nghèo.
Con gái bà có chồng làm nghề chạy xe ôm, đang gánh vác 5 đứa
con nhỏ. Vậy là Lệ Thẩm trở thành một thành viên của Viện
dưỡng lão nghệ sĩ.
“Nếu ở bên ngoài mà bệnh thì khó sống lâu. Nhưng vô trong này
không khí trong lành, mình yên tâm nhiều bề. Được gặp gỡ đồng
nghiệp nên cũng khỏe hơn. Nếu có Mạnh Thường Quân cho ít tiền
thì dành mua thuốc uống. Mình biết bệnh của mình để tiền mua
thêm thuốc nào mà bệnh viện không có” - cô đào chánh xinh đẹp
năm xưa chia sẻ. “Nửa khoảng đường chiều”, trong đôi mắt của
người nghệ sĩ không hề có chút tiếc nuối nào khi dành trọn
cuộc đời cho nghiệp cầm ca.
Ngày dài ở xóm nghệ sĩ
Góc phố nhỏ giữa Sài Gòn là nơi tá túc, phiêu
bạt của hàng trăm nghệ sĩ, quái kiệt từ nhiều vùng miền. Khi màn đêm xuống, họ
lặng lẽ mưu sinh trong vai ông này bà nọ, tấu hài, ca hát hoặc phô diễn công phu
khổ luyện...
Sài Gòn có nhiều nghệ sĩ, quái kiệt, nhưng không nơi nào quy tụ đông đảo phận
đời "tơ tằm" như đường Trần Xuân Soạn, phường Tân Hưng, quận 7. Mấy chục năm
qua, cư dân nơi đây quá quen với cảnh nghệ sĩ có tên tuổi hoặc vô danh tán gẫu
nơi quán cà phê cóc, ngồi ăn sáng lề đường bàn chuyện chạy sô...
Chị Nguyễn Thị Kim Ba, ngụ khu phố 3, nói: "Lâu nay trong xóm có đám tang, đám
cưới, đám tiệc khỏi đi xa thuê nghệ sĩ. Cứ đi vài bước gọi một tiếng mấy ổng có
mặt liền, yêu cầu biểu diễn cải lương, nhạc sến, tân nhạc, tấu hài, múa lửa,
nuốt kiếm, lột dừa... món nào cũng có".
Xóm ngủ ngày :
Các lão làng ở xóm nghệ sĩ từng lừng lẫy một thời trên sân khấu có Lam Sơn, Thái
Bình, Minh Trí, Hoàng Mai, Chí Hải, Chung Tử Long... Phần tấu hài có Tiểu Bảo
Chung, Tiểu Hoài Linh, Vũ Đức, Vũ Quang... Quái kiệt có Xuân Diệu dùng mắt thổi
bong bóng, thổi bánh xe; võ sư Kim Tuấn dùng răng lột dừa khô; Minh Tân chuyên
biểu diễn nuốt kiếm, nuốt rắn...; Ngọc Phương Thy múa lửa; Minh Hiền dùng đầu
đập bể đá gạch...
Mỗi người đến với đời nghệ sĩ theo con đường khác nhau: Xuân Diệu quê ở Bạc Liêu
lên Sài Gòn kiếm sống bằng đôi mắt kỳ lạ, võ sư Kim Tuấn gia nhập xóm nghệ sĩ
bằng sức mạnh chẻ đôi trái dừa, Tiểu Hoài Linh trước đây là vệ sĩ nhưng hình
dáng giống diễn viên hài Hoài Linh nghe bạn bè xúi bỏ nghề đi tấu hài...
Trong khu phố 3, 4 và 5 có nhiều dãy nhà trọ nghệ sĩ náu thân, nhưng nhà trọ ông
Tư ở khu phố 3 lúc nào cũng là nơi chốn đi về của nhiều nghệ sĩ. Có người thuê
phòng ở đơn thân, có người cả gia đình vợ chồng con cái cùng đi diễn, có người
rước cha mẹ lên chung vui. 7g sáng, những căn phòng cửa đóng im lìm.
Thấy chúng tôi dợm gõ cửa, mấy chị bán cà phê bảo: "Gõ cửa mỏi tay cũng không ai
mở đâu. Mấy ổng đi diễn suốt đêm nên ngủ tới trưa. Cần gì vài tiếng nữa quay lại,
hơi đâu mà đợi". 9g sáng, lác đác vài nghệ sĩ xuất hiện. 10g, các quán cà phê
cóc nghệ sĩ đông dần và tám chuyện rất ư là nghệ sĩ.
Nhóm N. than hôm qua chạy mấy quán nghệ sĩ ế khách, hát khản cổ mà thu nhập tiền
bông (khách kẹp tiền vào bông hoa để tặng ca sĩ) không đủ đổ xăng. Nhóm khác
bình phẩm mấy ngày nay võ sư Kim Tuấn chán đời nên không đi lột vỏ dừa bằng răng
mà ở phòng trọ luyện khí công. Nào là Xuân Diệu trong mấy ngày lễ được mời lên
Buôn Ma Thuột đắt sô kiếm bạc triệu, M.T. nhằn mấy ngày về quê ở miền Tây gần
như lỗ vốn...
Bất chợt tiếng điện thoại vang lên, T. hí hửng khoe tối nay có sô, 400.000 đồng
một suất diễn, cần ba diễn viên. Rồi T. lấy máy gọi đồng nghiệp: "Tối nay rảnh
không, đi với tôi lên Suối Tiên".
Đến 11g, nhóm nghệ sĩ giải tán dần, ai về phòng nấy. Từ 13g-16g, các căn phòng
khóa chặt cửa, không khí tĩnh lặng như vùng quê. 17g-18g, có người lịch xịch mở
cửa mang đờn, dừa khô, bong bóng, kiếm... chất lên xe gắn máy. Những chiếc xe
chạy tứ phía mất hút vào phố phường đang lên đèn.
Buồn như tiếng lòng
Chạy theo một nghệ sĩ trẻ tên N. chưa kịp hỏi chuyện, anh cắt ngang vì đang kẹt
sô 19g. Anh tặc lưỡi: "Phố này là phố nghệ sĩ, nhưng đa số vô danh, kiếm tiền
ngày nào hay ngày đó chứ có ai nổi như cồn mà đi thuê nhà trọ xộc xệch vầy. Lớp
trẻ như tụi tôi bị cánh đàn anh trêu là "ngôi sao", nhưng là sau hè, sao chổi
đấy".
Lúc trước các quán nghệ sĩ ở Sài Gòn nhiều lắm, nhưng nay teo tóp, T. ngậm ngùi
đời sống ngày càng khó. Chị nói lúc trước sống được nhờ tiền bông rộng rãi từ
vài trăm ngàn đồng tới vài triệu, nay vật giá tăng, bia rượu, thức ăn tăng...
nên tiền bông cũng vơi dần. T. pha trò: "Hồi xưa được boa toàn bông tươi, còn
bây giờ bông héo vài chục ngàn".
Theo ca sĩ K., tặng bông "héo" cho nghệ sĩ thì sợ bị chê sau lưng, còn tặng bông
"tươi" không kham nổi nên khách ngại đến quán. Vì lẽ đó mà nhiều nghệ sĩ chấp
nhận chạy sô tứ phương ở các quán hát với nhau, quán nhậu... Hát ở các quán này,
tiền công vài trăm ngàn đồng/đêm, tiền bông có chỗ được nhận, có chỗ chủ quán
thu bông với lý do làm thù lao trả nghệ sĩ. Đêm nào ế khách, chủ quán trả tiền
xe ôm thay cho tiền diễn. Hát mà canh cánh nỗi lo nên điệu hò, xàng xê lên xuống
lỗi nhịp.
Chị Thanh Xuân, nghệ sĩ vọng cổ, chua chát nói để sống được nhiều nghệ sĩ phải
đi hát chùa, tức về các chùa ở tỉnh xa hát cho phật tử nghe. Chùa lớn trả tiền
hơn 500.000 đồng/suất, chùa nhỏ chỉ trả vài trăm ngàn. Chỉ những căn phòng khóa
cửa mấy ngày qua, chị Xuân nói: "Thấy phòng nào đóng cửa tụi chị cũng mừng giùm,
đó là họ chạy sô được. Còn phòng nào khép cửa hờ thường xuyên là lo lắm, phần
lớn bị bể sô hay nghệ sĩ yếu trong người nghỉ dưỡng sức, hoặc buồn hơn là không
quán nào gọi đi diễn nên nằm chờ".
Võ sư Kim Tuấn mấy ngày nay chán cảnh tiền catsê bèo bọt nên lười đi diễn. Anh
nói: "Dừa khô bây giờ một chục gần cả trăm ngàn, tiền xăng xe mắc quá, chạy lòng
vòng đi diễn tốn vài trăm. Họ trả mình chỉ vài trăm ngàn suất diễn là lỗ công
liền". Ông Hậu nhạc công ngậm ngùi: "Tôi năm nay 58 tuổi rồi, may mà hồi đó chơi
đàn chứ đi ca hát là đói. Xóm nghệ sĩ có nhiều người quá tuổi 50, đâu còn hơi
sức mà hát hò".
Vì không còn hơi sức nên nhiều cựu nghệ sĩ phải chuyển qua nghề đàn, cho thuê
dàn âm thanh, biên tập hài kịch... Nhiều nghệ sĩ lừng lẫy một thời như Lam Sơn,
Thái Bình, Hữu Trí... nay phải nương cậy vào con.
Mái ấm xa xôi
Lúc trước xóm nghệ sĩ nức tiếng với nhóm tam tấu gồm Kim Tuấn chuyên dùng răng
lột vỏ dừa, Xuân Diệu phun sữa bằng mắt, Phúc Toàn nhại được nhiều giọng ca nổi
tiếng từ tân nhạc, cải lương đến nhạc sến. Nhóm tam tấu này xuất thân từ ba vùng
quê khác nhau ở miền Tây nhưng nay tan rã, người về quê, người chuyển nhà trọ.
Ở khu phố 3 mới đây nhóm hài Vũ Đức, Vũ Quang chuyển nhà trọ qua nơi khác. Buồn
nhất là chuyện T. chuyển nhà trọ để lại món nợ tiền nhà hai tháng 2,4 triệu đồng.
Chủ nhà thương anh cuộc sống khó khăn không nỡ tìm đòi. Nghệ sĩ này đi dăm hôm
thì nghệ sĩ khác tìm đến, chuyện nghệ sĩ chuyển nhà trọ cũng nhẹ nhàng như mưa
nắng Sài Gòn.
Theo ông Hậu, đường Trần Xuân Soạn tập trung đông nghệ sĩ nhất vì nơi đây giá
thuê nhà trọ và giá đất còn thấp nên nhiều nghệ sĩ mua xây nhà ở. Số mua được
nhà chẳng là bao, phần lớn đều "tôi đi ở trọ trần gian". Hữu Trí mua được nhà
đất trong xóm nghệ sĩ cũng nhờ vào con cưng là bé Nguyễn Huy, còn gọi là bé Châu,
"làm mưa làm gió" trên thị trường âm nhạc. Nghệ sĩ biểu diễn xiếc tạp kỹ Minh
Tân có được căn nhà vài chục mét vuông trong phố nghệ sĩ cũng nhờ sự giúp đỡ của
người thân.
Nghệ sĩ hài Vũ Đức đứng trên sân khấu chọc cười khán giả bao năm nhưng đời thực
ông chết trong vai ở trọ. Võ sư Kim Tuấn biểu diễn công phu oai phong là thế,
nhưng sau đêm diễn lại trở về với căn phòng trọ như chiếc hộp gói gọn chỉ đủ hai
người. Chị Thanh Xuân cho biết chị ở xóm trọ nghệ sĩ trên 10 năm, lúc đó chỉ là
nhà lá.
Mười năm qua, vợ chồng chị đi diễn tối mặt, hát khản cổ mà vẫn chưa mua được
miếng đất nhỏ. Nay chị đã già, hơi đã tàn, lên một câu vọng cổ đừ người, tính
giải nghệ nhưng đau đáu mái ấm vẫn xa xôi. Gần phòng trọ chị Xuân là Dương Tuấn,
cũng ở trọ chục năm. Tuấn thuộc làu từng ngóc ngách trong phòng trọ như phím
dương cầm anh bấm từng đêm. Để có được mái nhà riêng sao cứ bùng nhùng như đàn
đứt dây.
Ông Hậu bùi ngùi: "Tôi có nhà riêng ở Long An cách đây vài chục cây số, nhưng về
nhà ở thì không sống được. Ở đây sống nhà trọ eo hẹp nhưng còn kiếm được tiền
qua ngày. Nghệ sĩ mà, bỏ đờn ca, hát xướng, tấu hài, diễn kịch biết làm gì đây.
Chắc tại tụi tôi là kiếp con tằm, mê tiếng đàn, tiếng hát, ánh đèn sân khấu cho
đến tàn hơi hết sức mới dứt vạt với đời nghệ sĩ đói nghèo".
TT- Đặng thành Công.
Nguồn tin: CATP
Những tin mới hơn
- Dustin Nguyễn nghẹn ngào tiễn biệt cha (16/06/2014)
- Phương pháp chữa bệnh lạ cho ns Minh Cảnh (24/06/2014)
- Để lại đời chút hư danh (05/07/2014)
- Thê lương hát bội (17/07/2014)
- Danh hài Xuân Phát qua đời, thọ 82 tuổi (12/06/2014)
- Cận Cảnh tai nạn giao thông của nghệ sĩ (04/06/2014)
- Các nghệ sĩ cải lương có song thân sống hàng thượng thọ (10/05/2014)
- Nghệ sĩ Ái Như trải lòng về mẹ (11/05/2014)
- Nặng gánh áo cơm vào vai diễn: Bươn bả làm nghề! Mơ ngày mai tươi sáng (20/05/2014)
- NSUT Mỹ Châu về nước xây mộ cho chồng (18/04/2014)
Những tin cũ hơn
- NSƯT KIM TIỂU LONG & CON TRAI THỨ 2 VỪA SINH TẠI MỸ (28/03/2014)
- Nghệ sĩ Thanh Thế nhập viện cấp cứu (19/03/2014)
- Nghệ sĩ Châu Thanh chia tay khán giả và đồng nghiệp (19/03/2014)
- Nghệ sĩ Đức Minh đã về lại bến đò xưa / Nghệ sĩ Mỹ Châu đang đi trong nổi đau (08/03/2014)
- Nghệ sĩ cải lương Vũ Minh Vương qua đời (06/03/2014)
- Nhà thơ Kiên Giang chống nạng đi xem cải lương (02/03/2014)
- Vợ chồng Thanh Điền - Thanh Kim Huệ: “Chưa khi nào chán nhau!” (14/02/2014)
- NSND Diệp Lang: Mình không hay mình già (08/02/2014)
- TẾT ĐÁNG NHỚ - Trên đường lưu diễn của những danh cầm cải lương (31/01/2014)
- Cải lương vay nợ ngày cận Tết (25/01/2014)
Mã an toàn:
Ý kiến bạn đọc