Đang truy cập : 155
•Máy chủ tìm kiếm : 4
•Khách viếng thăm : 151
Hôm nay : 56737
Tháng hiện tại : 1072086
Tổng lượt truy cập : 76887464
Trong đời nghệ sĩ, một lần được thế vai diễn của thần tượng chắc chắn sẽ là kỷ niệm khó quên trong sự nghiệp hóa thân với hàng trăm số phận. Nghệ sĩ Trung Dân đã có những khoảnh khắc đáng nhớ.
ns võ Minh Lâm: Cảm ơn Tổ Nghiệp đã cho tôi đến với Nghề
Anh thật thà “khai báo”: “Lúc còn nhỏ tôi vẫn thường ước ao mình cũng có thật
nhiều đồ chơi như tụi bạn cùng trang lứa nhưng chỉ dám ước mơ vì tôi ý thức được
điều kiện gia đình của mình lúc đó. Nội thay ba mẹ lo cho tôi được đến trường đã
đủ cực khổ, tôi không muốn làm nội phải lo lắng thêm nếu nội biết tôi buồn và
mặc cảm vì thua thiệt so với bạn bè”.
Mang theo ước mơ trẻ thơ đến tận ngày
trưởng thành. Một trong những thứ đầu tiên anh mua sắm khi túi bắt đầu có “rủng
rỉnh” tiền là… đồ chơi trẻ con. Và cũng bắt đầu từ đó Võ Minh Lâm có thêm sở
thích sưu tầm đồ chơi của cá bé trai, nó như một cách để anh hiện thực hóa những
giấc mơ thời thơ ấu của mình. Có điều mua rồi chỉ để… ngắm bởi tuổi thơ đã đi
qua rất xa…
Nhắc chuyện thời thơ ấu, Võ Minh Lâm nói: “Dù con đường đến với
nghệ thuật cải lương là một ngã rẽ bất ngờ nhưng tôi luôn biết ơn Tổ Nghiệp vì
đã mở cánh cửa cho tôi bước vào con đường nghệ thuật. Không chỉ cho tôi có một
nghề nghiệp, một cuộc sống ổn định và một vị trí nhất định trong lòng khán giả,
nghề hát còn mang lại cho tôi rất nhiều thứ, trong đó có thứ quý giá nhất là
tình cảm gia đình”
Chuẩn bị vào lớp một, cậu bé lâm được ba mẹ gửi về nhà nội
ở Cần Thơ để tiện việc học hành. Nổi nhớ ba mẹ cũng qua nhanh nhờ tình thương
của nội, của các cô và ý thức sớm hiểu hoàn cảnh của mình. Dẫu vậy nhìn bạn bè
quấn qúyt bên ba mẹ, Võ Minh Lâm cũng khó tránh được cảm giác tủi thân. Anh kể:
“Phía trước nhà nội có chiếc võng nhỏ. Nơi đó trở thành “lãnh địa” của tôi.
Buồn hay vui tôi đều ra đó ngồi một mình. Có cảm giác tôi không bao giờ quên mỗi
khi đong đưa trên võng là khát khao được có ba mẹ như các bạn… Buồn nhất là
những lúc chuẩn bị vô năm học hay cần mua sắm một dụng cụ học tập mới. Lúc đó
tôi lại nghĩ: “Phải chi mình cũng được ba mẹ dẫn đi mua sắm…” Nhưng hồi đó tôi
cũng chỉ dám thầm nghĩ thôi chứ cũng không hề dám nói với nội. Tôi cũng không
nhớ rõ cảm xúc của mình, nhưng có lẽ vì tôi biết nội thương mình nhiều lắm, nếu
nói ra sợ sẽ làm nội buồn.
Mỗi khi ba mẹ ghé về thăm, với cậu bé Minh Lâm,
bữa đó vui giống hệt như ngày tết. Võ Minh Lâm cứ chàng ràng chạy theo ba mẹ như
cái đuôi… Nhưng lần nào cũng vậy, niềm vui nhỏ nhoi đó kéo dài cũng chẳng được
bao lâu. Điệp khúc luôn được lập lại là bé Lâm đi ngủ mang theo giấc mơ sẽ được
sà vào lòng ba mẹ vào buổi sáng sớm hôm sau.Nhưng đó chỉ là giấc mơ không bao
giờ có thật vì ba mẹ luôn đi khỏi nhà lúc Lâm đã ngủ để tránh cảnh phải nhìn con
bịn rịn khóc chia tay.
“Buồn thì có buồn, nhưng tôi biết chắc chắn rằng mình
sẽ không bao giờ khóc khi ba mẹ đi. Tôi cũng không biết phải lý giải ra sao, chỉ
biết khi đó dù còn rất nhỏ nhưng tôi cũng hiểu công việc của ba mẹ và hoàn cảnh
của gia đình, hiểu mình sẽ không thể giữ ba mẹ ở bên cạnh… Muốn được ba mẹ ôm
vào lòng trước khi chia tay nhưng tôi lại không bao giờ nói với ba mẹ điều đó mà
luôn ngoan ngoãn khi ba mẹ nói con đi ngủ sớm…” Võ Minh Lâm bồi hồi nhớ lại…
Nhưng rồi hạnh phúc được đón ba mẹ về cũng trở thành “xa xỉ” khi Võ Minh Lâm lên
9. Khi đó Võ Minh Lâm vẩn còn quá nhỏ để có thể hiểu tất cả mọi chuyện một cách
tường tận mà chỉ lờ nhờ nhận ra có điều gì đó “bất thường” khi nghe người lớn
nói ba mẹ đã chia tay.
Và cũng từ đó chỉ còn ba hoặc mẹ ghé về thăm VÕ MINH
LÂM… Rồi ba có gia đình mới… Mẹ cũng đi thêm bước nữa ở tận Sóc Trăng. Những lần
mẹ ghé về thăm VÕ MINH LÂM cũng ít dần… Đến tận bây giờ VML mới thú thiệt: “Tôi
đã từng rất buồn mỗi khi nghĩ đến việc ba mẹ ly hôn. Thậm chí từng có cảm giác
mắc cỡ, sợ mọi người biết mình là đứa con của một gia đình đổ vỡ. Ngày còn nhỏ,
chưa đủ trí khôn, tôi còn có cảm giác giận ba mẹ với ý nghĩ: “Tại sao ba mẹ lại
bỏ mình?!” Tại sao ba mẹ không thương mình?!”. Có lúc tôi sống khép kín, vui
buồn chỉ một mình mình biết. Không sẻ chia và cũng không muốn quan tâm đến bất
cứ ai… Không còn tin vào bất cứ điều gì tốt đẹp trong cuộc sống quanh mình. Chỉ
đến khi đã đủ lớn khôn tôi mới nhận ra rằng hôn nhân, hạnh phúc của mỗi gia đình
còn tùy thuộc vào số phận. Cả ba lẫn mẹ đều có những nổi niềm riêng…”
Nhưng
trước khi kịp lớn khôn, sự tủi thân của trẻ thơ cộng thêm việc ít được gặp ba mẹ
khiến khoảng cách vô hình giữa VÕ MINH LÂM và ba mẹ ngày càng xa. Nếu không có
ngày VÕ MINH LÂM trúng tuyển vào trường Trung cấp văn hóa nghệ thuật Cần Thơ
chắc khoảng cách đó càng trở nên tít tắp. Ba mẹ đều là diễn viên cải lương nên
luôn là những người được VÕ MINH LÂM nhớ đến đầu tiên khi cần tư vấn, giúp đỡ về
ca diễn. Những câu chuyện ban đầu chỉ xoay quanh nghề nghiệp bắt đầu cởi mở hơn,
gần gủi hơn. Ba cũng ở Cần Thơ nên trở thành “huấn luyện viên” đắc lực của VÕ
MINH LÂM trong các cuộc thi giọng ca cải lương. Mẹ sau cũng thương VÕ MINH LÂM
như con ruột nên tạo mọi điều kiện để ba tháp tùng cùng anh đến các địa điểm
thi. Nhưng với mẹ thì khác, hai mẹ con chỉ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với nhau
từ sau khi VÕ MINH LÂM đoạt giải tại cuộc thi Chuông Vàng Vọng Cổ năm 2006. Rõ
ràng, chính nghệ thuật cải lương là chất xúc tác kết dính các thành viên trong
gia đình VÕ MINH LÂM lại với nhau.
Chân thành, mộc mạc, VÕ MINH LÂM ngoài đời
thường rất khác so với những gì khán giả vẫn bắt gặp anh trên sân khấu, trong
các vở diễn. Hồn nhiên kể chuyện thời thơ ấu của mình, VÕ MINH LÂM chợt khiến
khán giả vui lây khi đột ngột “lái” câu chuyện của mình sang một hướng khác. Anh
hồ hởi khoe chuyến đi du lịch cùng mẹ đến Đà Lạt, Vũng Tàu những ngày trước tết
với niềm hạnh phúc lấp lánh trong ánh mắt, nụ cười: “Từ khi bắt đầu về ở với nội
đến giờ đây là lần đầu tiên tôi mới được ở cạnh mẹ lâu như vậy”. Vui hơn vì
trước đó ba cũng đã lên Sài Gòn ở thăm anh suốt cả tuần lễ. Ba mẹ giờ không còn
vướng bận chuyện riêng tư. Mẹ chỉ phải lo cho ngoại còn ba phải chăm sóc em gái
nhỏ đang học lớp 2 vì mẹ sau của Lâm cũng vừa mất. VÕ MINH LÂM nói: “Nhiều lần
tôi vẫn hay tự hỏi có phải duyên số bắt ba mẹ tôi phải xa nhau một thời gian, để
giờ đây ông Tơ bà Nguyệt lại đẩy họ trở về với nhau, cho tôi lại được có ba, có
mẹ? Điều tưởng chừng là lẽ đương nhiên của nhiều người nhưng lại là ước mơ chưa
biết bao giờ mới thành sự thực của VÕ MINH LÂM chợt khiến người đối diện cảm
giác se lòng: “Dù vẫn đang ở nhà thuê nhưng tôi đã mua sắm, chuẩn bị đầy đủ. Giờ
chỉ chờ đến ngày ba và mẹ có thể sáp xếp tất cả công việc, chuyện riêng tư để
chúng tôi lại trở thành người một nhà. Tôi thèm và chờ đợi những bữa cơm gia
đình ấm áp đã suốt gần 15 năm quá…”.
(VÕ HIẾU - BÁO SK Tr 14,15)
Mã an toàn:
Trong đời nghệ sĩ, một lần được thế vai diễn của thần tượng chắc chắn sẽ là kỷ niệm khó quên trong sự nghiệp hóa thân với hàng trăm số phận. Nghệ sĩ Trung Dân đã có những khoảnh khắc đáng nhớ.
Ý kiến bạn đọc