13:39 PDT Thứ bảy, 27/04/2024

Menu

xuan lan
CLVNCOM English Edition
HÌNH MCHAU PMAI

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 102

Máy chủ tìm kiếm : 2

Khách viếng thăm : 100


Hôm nayHôm nay : 20664

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 1092861

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 76908239

Trang nhất » Tin Tức » Nghệ Sĩ Tâm Sự

Nghệ sĩ Trung Dân xúc động khi được khen thế vai NSND Diệp Lang

Nghệ sĩ Trung Dân xúc động khi được khen thế vai NSND Diệp Lang

Trong đời nghệ sĩ, một lần được thế vai diễn của thần tượng chắc chắn sẽ là kỷ niệm khó quên trong sự nghiệp hóa thân với hàng trăm số phận. Nghệ sĩ Trung Dân đã có những khoảnh khắc đáng nhớ.

Xem tiếp...

Những con đường qua góc nhìn của NSND Bạch Tuyết

Đăng lúc: Thứ hai - 23/03/2015 11:42 - Đã xem: 3962
Những con đường qua góc nhìn của NSND Bạch Tuyết

Những con đường qua góc nhìn của NSND Bạch Tuyết

Chẳng biết nghiệp ca cầm có vận sớm vào mình hay không mà những khoảnh khắc vui buồn trong đời tôi đều đọng lại trên những nẻo đường vạn dặm. Và cũng chẳng biết tôi có được diễm phúc như thầy tôi - NSND Phùng Há - phút giây nằm xuống, bà thiêm thiếp trên chuyến xe về lại chùa Nghệ sĩ, như thể một chuyến lưu diễn đời người…

1. 8 giờ tối, mồng 6 Tết, gió xuân lành lạnh. Bàn chân, ngón chân của đứa con gái tám tuổi đầu cứ bám chặt dưới mặt đường, hổn hển chạy theo cái bóng chị Hai, cạnh bên là thằng con bà Sáu nhà hàng xóm. Nó không buồn giận tôi bởi cú song phi trước đó mấy phút, hình như nó biết điều gì đang chờ đợi hai chị em tôi nên cứ lầm lũi chạy theo sau.
 

Image
Hơn sáu mươi năm, tôi trở lại con đường cũ... (Ảnh chụp đường Lê Lợi (Q.1) - lối vào Bệnh viện Sài Gòn)



Con đường Trần Hưng Đạo mọi ngày thênh thang, lồng lộng, sao hôm nay xơ xác, buồn thiu. Tôi cảm giác bàn chân mình đang ran rát, càng chạy càng đau, đau đến thốn tim. Tôi không nhớ phải băng qua mấy ngã tư đèn xanh đèn đỏ, chỉ biết khi đang dò dẫm dọc theo hành lang của nhà thương Sài Gòn, bất ngờ có bàn tay người lớn nào đó đẩy mạnh hai chị em tôi qua cánh cửa màu vàng nhạt; căn phòng trắng toát, những cái giường trắng toát; có tiếng ai đó nói, vô cho má bây nhìn lần cuối… Tôi vốn yêu màu trắng, vậy mà lần đầu cảm thấy… sợ, bởi nó lạnh và hoang vu. Tôi quờ quạng ánh mắt tìm má…

Mãi mười mấy năm sau, vào một đêm đi hát về, bải hoải, chán chường, tôi chạy xe chầm chậm dọc theo những con phố Sài Gòn và tận mắt chứng kiến cảnh một cô gái bán hoa bị khách quỵt tiền, dí đánh. Tôi quay về nhà trong tâm trạng bất lực và uể oải trong cảm giác “làm biếng sống”. Tôi muốn dừng lại. Nằm vật ra giường, chiếc dao lam bé tẹo nằm lẫn trong mớ đồ trang sức, phụ kiện, tôi cứ thế hí hoáy với “trò chơi” sinh sinh tử tử. Một chị bạn cả mười năm không gặp, bất ngờ từ Vũng Tàu về Sài Gòn thăm tôi, ghé qua nhà, cứ thế, chị thốc ôm tôi đưa vào nhà thương Sài Gòn. Tôi nằm ngay căn phòng và cái giường của má. Ba tôi cuống cuồng vào. Ông không nói gì, chỉ ánh mắt đang hỏi: “Sao con làm vậy hả con?”. Tôi chìm vào giấc ngủ mồ côi…

Sau đám tang má, chiều nào hai chị em tôi cũng dẫn bộ từ nhà ở đường Cộng Hòa (nay là đường Nguyễn Văn Cừ - Q.5) qua đường Trương Minh Giảng (nay là đường Lê Văn Sĩ - Q.3) rồi cứ thế mà xuống tới Ngã năm chuồng chó, Ngã ba cây thị, nơi má tôi nằm đó. Không tấp nập phố xá như bây giờ, hồi đó, đường lên Ngã năm chuồng chó đầy lau sậy, bãi hoang. Lên tới nơi, hai chị em ngồi cạnh má… khóc, rồi lại lặn lội đi bộ về nhà. Trời tối om, có hôm mưa dầm, tiếng xình xịch của chuyến tàu đang về ga Hòa Hưng, ngang qua Gò Vấp không quên kéo mấy tiếng còi lạnh buốt, tiếng xe ngựa thồ lóc cóc gõ xuống mặt đường… Tôi ước chi trời mau sáng.

Má mất, ba đi theo xe hàng khắp vùng Lào, Campuchia, cả tháng mới về một lần, hai chị em không tìm thấy hơi ấm trong ngôi nhà cũ với má… mới nên đường sá trở thành điểm… khám phá của tôi. Tôi thích đi, đi miết; ngang ngôi nhà nào đẹp, tôi đi chậm lại, ngắm nghía. Có khi cả một gia đình đang quây quần bữa cơm chiều; có khi hai ông bà già ngồi vắt cửa chờ con… Tôi không thấy có mình trong đó.

Image
Người và xe lúc nào cũng dính chặt. Đông đúc hơn, bình an hơn mà cũng… quạnh vắng hơn.


Rồi ba về, quyết định mở garage ở nhà, ông đưa tôi vào học nội trú dù trường không xa nhà mấy. Những buổi chiều cuối tuần không ai đến đón, tôi một mình đi bộ về nhà. Lạ là lúc này tôi chẳng còn hứng thú ngắm nghía nhà ai cả, mà cắm cúi đi một mạch. Tôi sợ người ta thấy tôi cứ lủi thủi lớn lên một mình, mặc dù tôi thích và chấp nhận nó từ ngày má ra đi.

Khi đã thành danh, hoặc là tôi mua nhà hoặc là thuê nhà trên mọi nẻo đường mà tuổi thơ tôi từng đi qua. Mặc dù tôi đã quy tập mộ phần má về chùa Tây An, Châu Đốc để nằm cạnh… bà sui gia (bà nội của con trai tôi) nhưng tròn mười năm, nhà tôi ở đường Lê Lợi, ngày nào tôi cũng đi lại những con đường ngày xưa. Nhưng chẳng tìm đâu ra một khoảnh đất trống. Nhà cửa san sát hai bên đường, siêu thị nhà hàng chen chúc. Người và xe lúc nào cũng dính chặt. Đông đúc hơn, bình an hơn mà cũng… quạnh vắng hơn.

2. Nhà tôi bây giờ ở quận 9, tứ bề cây xanh, gió lộng, ngày ngày nước đổ từ sông Đồng Nai vào rạch Ông Từ, len qua mương tắm tưới cho cây lá. Khoảng chừng một năm trước khi mất, chồng cũ của tôi, anh Phạm Huỳnh Tam Lang có nhờ đứa cháu đưa lên nhà thăm tôi. Ngày trước, tôi và anh từng sống ở cư xá Kiến Thiết, Thủ Đức, ngay bên hông quận 9. Lối xưa, người cũ, mấy lời thăm hỏi, lo lắng. Ai dè là lời chào từ biệt…

Những đêm hát về muộn, xe chen qua dòng người đi… chơi đêm, chỉ cần nhích khỏi cái nút vòng xoay Điện Biên Phủ là đã bon bon trên hai cây cầu vượt thép. Những tòa nhà đang hoàn thiện. Những tòa nhà lập lòe ánh đèn, báo hiệu dân cư mới dọn về. Song song xa lộ là những trụ thép rải dài từ chân cầu Sài Gòn về tận Suối Tiên, tiến độ dự án metro Bến Thành - Suối Tiên đang đuổi dồn từng ngày. Cả những ngày Chủ nhật, đi ngang qua, tôi cũng thấy từng nhóm công nhân đu mình trên những trụ thép. Tuyến giao thông hiện đại đang thành hình và sẽ vận hành vào năm 2020, liệu đến lúc ấy mấy ai nhớ những tấm lưng ướt đẫm mồ hôi kia và cả những bàn tay tỉa tót, chăm bón cho những thảm cỏ, khóm hoa đang che chắn công trình dang dở.

Image
Đón làn gió thổi từ sông Thủ Thiêm, ngắm bờ lau dập dềnh dưới chân đường dẫn lên cầu Phú Mỹ trước khi xuyên vào đường hầm Thủ Thiêm. Một cảm giác sung sướng và tự hào... không hề nhẹ!



Vào những khóa giảng dạy ở trường Đại học Sân khấu - Điện ảnh TP.HCM, tôi lại chọn đi hướng Nguyễn Duy Trinh, lên cầu Giồng Ông Tố để thẳng tiến xa lộ Đông Tây, xuyên qua hầm Thủ Thiêm. Đã từng đi lưu diễn các nước châu Âu, Mỹ, Nhật Bản; đã sống và học tập mấy năm ở Anh, Singapore, sử dụng và thụ hưởng các dịch vụ, phương tiện công cộng hiện đại nhưng luôn là cảm giác “thăm thú”; chỉ khi kéo cửa kiếng xe xuống, đón làn gió thổi từ sông Thủ Thiêm, ngắm bờ lau dập dềnh dưới chân đường dẫn lên cầu Phú Mỹ trước khi xuyên vào đường hầm Thủ Thiêm, tôi tưởng mình đang rẽ nước sông Sài Gòn, mát lành, dịu nhẹ, như thể “Tôi giơ tay ôm nước vào lòng/ Sông mở nước ôm tôi vào dạ…” (Tế Hanh), mới có cảm giác sung sướng và một chút… tự hào không hề nhẹ!

Có lẽ, vì một phần Sài Gòn đang phát triển và mở rộng theo chiều lên cao - xuống thấp như thế nên mảnh đất này ngày mỗi ngày cứ len vào cái chiều sâu thăm thẳm trong tôi. Ai đó cứ quay quắt cho những hàng cây bị đốn hạ, tôi lại thấy thương mà không hẳn tiếc. Thương một đời cây tỏa bóng mát cho bao dòng người xuôi ngược. Đời cây cũng có tuổi, già nua rồi, chạm tới sinh tử rồi, cây này nằm xuống để mầm cây khác vươn lên, sao cho thích ứng với địa hình, thổ nhưỡng, kiến trúc, con người thời kế tiếp. Hoặc như đi ngang con đường nhấp nhô “lượn sóng” bên Thủ Thiêm, tôi chỉ nghĩ, từ một vùng đất Thủy Chân Lạp, mấy năm trước thôi ngang qua đây còn bãi hoang, lau sậy, nay đường sá thênh thang, lỡ như đường và đất chưa kết dính nhau, nêm chặt nhau, nó còn cần thêm một độ dài thời gian “chờ lún” thì cũng khả dĩ. Đất non, đường trẻ, đôi chỗ gập ghềnh, lồi lõm cũng là lẽ đương nhiên…

Đã từng đi hát trong thời loạn lạc, xe đoàn đi sau, xe… rà bom mìn đi trước, hát ngay giữa nội thành mà biết đâu chừng bom rơi đạn lạc, có thể… sập màn như chơi, bạn sẽ thấy quý giá biết nhường nào không gian thanh bình, yên ả này.

Một trong những thú vui mà tôi không sao bỏ được là sau mỗi đêm lưu diễn ở tỉnh, tôi lại quày quả trở về nhà ngay trong đêm. Tôi thích được ngắm nhìn những con đường đang ngủ yên. Ngày trước, đó là điều không tưởng.

Nhớ lại chuyến công diễn bảy nước châu Âu năm 1984, chuyện tôi và NSND Ngọc Giàu cùng anh chị em nghệ sĩ trở về sau “chuyến xe bão táp”, ở khoảnh khắc quyết định, trong tôi chỉ kịp nghĩ tới con đường về nhà và cậu con trai bé bỏng.

Không có một ngã rẽ nào với một nghệ sĩ dân tộc ngoài cung đường Tổ quốc.
 

NSND BẠCH TUYẾT

Nguồn tin: meoxu theo PNO
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 14 trong 3 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

CHUYỂN ĐẾN WEBSITE...

DUY TRÌ TRANG WEB

Đăng nhập thành viên

NSMAU
animation

Facebook

NS ANIMATION NHO

Nghệ sĩ Trung Dân xúc động khi được khen thế vai NSND Diệp Lang

Trong đời nghệ sĩ, một lần được thế vai diễn của thần tượng chắc chắn sẽ là kỷ niệm khó quên trong sự nghiệp hóa thân với hàng trăm số phận. Nghệ sĩ Trung Dân đã có những khoảnh khắc đáng nhớ.

 

Kim Tiểu Long: "Ly hôn" là món quà tôi tặng cho đời mình

Buổi ra mắt MV như một lời tâm sự tận đáy lòng của người nghệ sĩ trước những hoàn cảnh ly hôn, ảnh hưởng lớn đến con cái mà NSƯT Kim Tiểu Long muốn nhấn mạnh.

 

Hành trình 20 năm - Một trang web để đời

Làm sao nói hết đuợc, làm sao đo đuợc sự phát triển , nổ lực của trang web trong 20 năm , làm sao thấu hiểu hết đuợc những công việc thầm lặng của Admin, ban điều hành và hàng nghìn thành viên tâm huyết của web cailuongvietnam.com.

 

Nghệ Sĩ hài Hồng Vân "thắng án" CEO Nguyễn Phương Hằng ngoạn mục

Nữ nghệ sĩ hề đa năng Hồng Vân là một trong những nghệ sĩ đầu tiên được réo tên trong danh sách phong sát nghệ sĩ trong Đ Ra Ma của bà Hằng năm 2022,

 

Lê Phương mê làm đào chánh, như "nhặt được vàng" với phim "Sáng đèn"

Không ai có thể ngờ ước mơ từ thuở nhỏ của diễn viên Lê Phương là được làm đào chánh trên sân khấu cải lương.

 

Nghệ sĩ Diệu Hiền: Ai hỏi, tui nói tui là bạn của Bạch Tuyết

Đến chúc mừng bạn thân Bạch Tuyết ra mắt Học viện cải lương, nghệ sĩ Diệu Hiền tiết lộ từ lâu bà muốn nói rằng bà hãnh diện khi có người bạn như Bạch Tuyết.

 

Cá tháng Tư

Ngày Cá tháng Tư được biết đến là ngày mọi người có thể mang lại tiếng cười sảng khoái cho nhau, có thể thỏa thích nói dối hay lừa mọi người theo kiểu trò đùa vô hại mà không bị chỉ trích, trách mắng.

 

Nghệ sĩ Phước Sang bị đột quỵ

Thông tin này khiến nhiều nghệ sĩ là đồng nghiệp của ông bầu Phước Sang quan tâm. Bởi, ngoài tài năng diễn xuất ông còn là người sáng lập nhóm hài “Tuổi đôi mươi” và sân khấu kịch Sài Gòn.

 

Nghệ sĩ Bích Hạnh đánh đổi nghệ thuật cho gia đình, cuối đời lủi thủi một mình

Tại chương trình 'Người kể chuyện đời', nghệ sĩ cải lương Bích Hạnh có những trải lòng về chặng đường hoạt động nghệ thuật và cuộc sống ở tuổi ngoài 70.

 

NSƯT Kim Phương, NSƯT Mỹ Hằng đào tạo 60 học viên cho nghệ thuật cải lương

Nỗ lực tạo thêm nhiều hạt nhân nòng cốt đẩy mạnh các hoạt động văn hóa nghệ thuật, trong đó có nghệ thuật đờn ca tài tử và cải lương, Nhà hát cải lương Trần Hữu Trang đã tạo được uy tín trong việc truyền lửa đam mê cho giới trẻ.

 

Tiết lộ bí mật của cố diễn viên Mai Phương

Ca sĩ Ngọc Châu, bạn thân cố diễn viên Mai Phương, mới đây tiết lộ Mai Phương từng từ chối lời cầu hôn và cơ hội sang Mỹ định cư.

 

Nghệ sĩ Linh Huyền: Góp sức nhỏ quảng bá nghệ thuật cải lương

Trong số hiếm hoi các cuộc thi tìm kiếm giọng ca cải lương hiện nay, cuộc thi tuyển lựa giọng ca cải lương Út Trong Award do nghệ sĩ Linh Huyền tổ chức vẫn giữ được nét độc đáo riêng của mình.

 

NSND Thanh Điền tới lễ trao danh hiệu nghệ sĩ và nhận cùng lúc 2 tấm bằng danh hiệu NSND. Một cho ông, một cho người vợ quá cố Thanh Kim Huệ.

Tại Nhà hát lớn Hà Nội ngày 6.3, NSND Thanh Điền một mình nhận tới 2 tấm bằng danh hiệu NSND. Một cho mình, một cho người vợ quá cố - nghệ sĩ cải lương Thanh Kim Huệ.

 

Lần đầu diễn kịch sử Việt, Hiếu Hiền nhớ mẹ - cố nghệ sĩ Kim Ngọc

Là người con hiếu thảo, luôn nhớ những bài học kinh nghiệm mà mẹ của mình truyền dạy, nghệ sĩ Hiếu Hiền mỗi khi quay về sàn diễn kịch nói đều mang trong tim hình ảnh của mẹ - cố nghệ sĩ Kim Ngọc.

 

Đầu xuân, ăn chè kia chứ

Ba tôi luôn mong cả nhà dù bận rộn thế nào đều về sum họp đầu năm, bên chén chè kia chứ ngọt ngào. Tôi cũng hy vọng mỗi người chúng ta hãy trân trọng mỗi mùa xuân khi vẫn còn đủ đầy người thân bên cạnh. Hãy cất bớt gánh lo toan để cùng nhau đón chào năm mới. Đôi khi, bao nhiêu vật chất đều không ấm áp bằng một cái tết đoàn viên.

 

NSND Trọng Hữu lý giải vì sao thế hệ vàng sân khấu cải lương vẫn còn ăn khách?

Trong ngày lãnh đạo TP HCM tổ chức gặp gỡ văn nghệ sĩ tiêu biểu, NSND Trọng Hữu đã trao đổi với PV báo Người Lao Động về suy nghĩ của ông về thế hệ nghệ sĩ vàng của sân khấu cải lương dù đã U80 vẫn còn được khán giả mến mộ.