Đang truy cập : 173
•Máy chủ tìm kiếm : 4
•Khách viếng thăm : 169
Hôm nay : 8810
Tháng hiện tại : 1081007
Tổng lượt truy cập : 76896385
Trong đời nghệ sĩ, một lần được thế vai diễn của thần tượng chắc chắn sẽ là kỷ niệm khó quên trong sự nghiệp hóa thân với hàng trăm số phận. Nghệ sĩ Trung Dân đã có những khoảnh khắc đáng nhớ.
Tuồng Phụng Nghi Đình, Lữ Bố lặn dưới mương
Kép Út Trà Ôn thủ vai Thái Sư Văn Trọng (tuồng Trụ Vương–Đắc Kỹ), anh ca hai
mươi câu vọng cổ “Thái Sư Văn Trọng Gián Thập Điều” ca rất hay, cho đến nay hơn
sáu mươi năm qua, chưa có nghệ sĩ nào ca bài đó hay bằng Út Trà Ôn.
Kép
Ngọc Thạch thủ vai Quan Công, Kép Văn Lang thủ vai Quan Bình, kép Ba Du thủ vai
Châu Thương trong tuồng Quan Công Phục Huê Dung Đạo, khi cả ba nghệ sĩ này đứng
trụ bộ: Quan Công ngồi giữa, Quan Bình ôm ấn tín đứng sau lưng bên trái, Châu
Thương cầm thanh long đao đưa cao, đứng sau lưng bên mặt, cả ba trụ bộ giống hệt
hình bức tượng mà nhiều người Tàu và Việt Nam thờ ông Quan Công. Nghệ sĩ Ngọc
Thạch đóng vai Quan Công thể hiện được hình tượng nhân vật uy nghi lẫm lẫm, tuy
được khán giả và anh em đồng nghiệp kính nể nhưng họ tin dị đoan nên không dám
trò chuyện thân mật với anh.
Kép Ba Du mập mạp, nước da ngăm ngăm đen,
miệng rộng, mắt hí, mới nhìn giống như người Miên nhưng ông là người Việt sinh
trưởng ở Vĩnh Long (1904). Kép Ba Du đóng vai Mạnh Lương Bắt Ngựa trong tuồng
Mộc Quế Anh Dâng Cây thật hay, ông ca vọng cổ giòn tan, có lúc nhanh như lặt
rau, lối ca chạy đua với đờn. Đờn dứt, tiếng ca của Ba Du cũng dứt, đúng nhịp
với đờn một cách tài tình. Trong đoàn hát, Kép Ba Du nổi danh qua các vai Tề
Quân (tuồng Thôi Tử Thí Tề Quân) vai Mạnh Lương (Mộc Quế Anh Dâng Cây), vai Đổng
Trác (tuồng Phụng Nghi Đình)...
Nghệ sĩ Văn Lang, được gọi là Sáu Lang,
một “kép mặt trắng”, chuyên thủ các vai Lữ Bố, Mã Siêu, Triệu Tử Long, Quan
Bình, những vai kép đẹp trên sân khấu, anh ca vọng cổ rất mùi nên được nữ khán
giả ái mộ nhiệt liệt. Hát ở quận nào, làng nào, anh Sáu Lang cũng được nhiều cô
gái liệng quạt thưởng tiền, tặng quà, có vài cô muốn độc chiếm Lữ Bố-Sáu Lang.
Cũng có con gái nhà giàu, ăn cắp nữ trang, tiền bạc của cha mẹ, cuốn gói đi theo
Lữ Bố-Sáu Lang để dệt mộng ân tình. Hồi đó kép Sáu Lang nổi danh là kép hát đắt
mèo nhứt trong giới nghệ sĩ cải lương.
Năm 1948, bà Hương Sư Cân, điền chủ
giàu nhứt ở huyện Kế Sách, tỉnh Sóc Trăng, nhân dịp thâu được đầy đủ lúa ruộng
và trúng mùa quít, mùa cam, bà mua dàn đoàn hát Tiến Hóa của ông Bầu Trương Gia
Kỳ Sanh hát một tuần lễ, bảy thứ tuồng Tàu để cho gia đình bà xem chơi đồng thời
cho những người giúp việc, những tá điền trung thành với gia đình bà cùng xem,
coi như đó là phần thưởng cuối năm cho họ.
Cũng cần biết trong các năm 1948,
1949, 1950, chiến tranh Việt-Pháp sôi động nhứt là ở các tỉnh miền Đông, đặc
biệt ở vùng núi rừng Tây Ninh, Thủ Dầu Một, còn ở các tỉnh miền Tây, Sóc Trăng,
Trà Vinh, Bạc Liêu, Cà Mau, Việt Minh ít có những trận đánh lớn, do đó các đoàn
hát cải lương được nhà cầm quyền Pháp cho phép hát ở các đình, miếu gần đồn, bót
để dễ dàng kiểm soát.
Con trai của bà Hương Sư Cân, là cậu Hai Hãnh, Trưởng
Ban Cảnh Sát Hội Đồng Xã Nhơn Mỹ xin phép Hội Đồng Xã cho dựng sân khấu, che rạp
hát bằng cà tăng trên sân đình làng, bán vé cho dân xem hát. Hội Đồng Xã cho
người che mái, dựng lều làm hàng quán cho dân mướn để bán thức ăn, la de, nước
ngọt dài theo mé sông, đối diện với sân khấu vì vậy trong bảy ngày đêm, đình
làng đông nghẹt dân chúng đi ăn nhậu, vui chơi, xem hát như những lần lễ cúng Kỳ
Yên của Hội Đình.
Bà Hương Sư Cân mua dàn hát lời rất nhiều vì sân khấu dựng
trên sân bãi rộng có thể chứa vài ngàn khán giả trong một suất hát mà đêm hát
đầu tiên lại đông nghẹt khán giả. Hôm sau, bà đến thăm đoàn hát, bảo người chèo
ghe khiêng lên cho nghệ sĩ hai giỏ cần xé cam sành và quít đường để cho nghệ sĩ
tẩm bổ, giữ giọng ca cho thanh trong tuần lễ hát bán dàn cho bà.
Cùng đi với
bà Hương Sư có cô con gái cưng của bà, cô Ba Cẩm Tú, học sinh trường dòng La
Providense ở thị xã Sóc Trăng. Cô Cẩm Tú học nội trú, gặp lúc bãi trường nghỉ hè
hai tháng cô mới được mẹ cho đi xem hát. Lần đầu tiên cô xem tuồng Phụng Nghi
Đình trong rạp Nguyễn Văn Kiểng, tỉnh Sóc Trăng, cô đã mê nhân vật Lữ Bố.
Hồi đó, ở trường học, cô Cẩm Tú chỉ gặp các thanh niên là sư huynh của
trường dòng. Những giáo sư mặc áo dài đen thâm chùng, đầu hói ngắn, vẻ mặt trang
nghiêm, nói năng nghiêm khắc với học sinh. Về huyện Kế Sách hoặc đến các xã Phú
Nổ, Nhơn Mỹ, Đại Ngải,... Cẩm Tú chỉ thấy những thanh niên nông dân, mặc quần bô
áo vải, màu đen hoặc màu trắng, người nào cũng có nước da rám nắng, chân dính
bùn mốc trắng. Bây giờ đi coi hát mấy đêm liền, Cẩm Tú thấy những viên tướng Lữ
Bố, Triệu Tử Long, Mã Siêu mắt xếch, má hồng, môi son, nước da trắng, nét mặt uy
nghi lẫm lẫm. Các viên tướng đó mặc các bộ giáp màu trắng hay màu tím than, có
đính “mắt gà” hoặc “hột chai”, chiếu sáng lấp lánh muôn màu dưới ánh đèn sân
khấu.
Cẩm Tú nghe giọng ca mùi và ánh mắt đa tình của Lữ Bố như hướng về cô.
Hình ảnh tuyệt đẹp đó, âm thanh quyến rũ đó với ánh mắt đa tình của Lữ Bố theo
vào trong giấc mộng của cô khiến cho Cẩm Tú mơ có được một ý trung nhân tài sắc
vẹn toàn như Lữ Bố, như Triệu Tử Long. Vì là con gái cưng của bà Hương Sư, chủ
mua dàn hát, nên cô Cẩm Tú có thể ra vào hậu trường một cách thoải mái. Từ ông
bầu đến các nghệ sĩ và cả những anh nhạc sĩ, người nào gặp cô Cẩm Tú cũng đều
niềm nỡ chào hỏi. Các anh dàn cảnh thì mang ghế lại đặt kế bên tủ làm tuồng của
Lữ Bố-Sáu Lang để cho Cẩm Tú nói chuyện với thần tượng của mình.
Bà Hương Sư
Cân đang bận đếm tiền trong phòng bán vé, mỗi đêm hát bà lời cả chục ngàn đồng,
bà vui đến độ không còn nhớ cô con gái cưng của bà hiện đang làm gì, đang ở đâu.
Cậu Hai Hãnh Trưởng Ban Cảnh Sát lo việc giữ trật tự an ninh, phòng chống bọn
trẻ xé cà tăng chui vô coi hát cọp. Sau khi đoàn hát gần hết màn chót, sắp xả
dàn thì Cậu Hai bận ăn nhậu với các cảnh sát viên và dân phòng, những người đã
phụ với cậu trong việc giữ trật tự cho đêm hát, cậu Hai Hãnh cũng không nhớ đến
cô em Cẩm Tú của mình.
Lữ Bố- Văn Lang được tự do tán hưu tán vượn, hết sức
khen cô Cẩm Tú đẹp, sang, con gái nhà giàu, học giỏi, Lữ Bố- Văn Lang còn rủ rê
nếu cô Cẩm Tú theo đoàn hát thì với học lực của cô, cô có thể làm thầy tuồng cho
gánh hát. Cô Cẩm Tú chỉ cần viết lời đối thoại theo chuyện tuồng mà Văn Lang
nghĩ ra, Văn Lang sẽ viết thêm vô bài ca cổ nhạc và đứng tập tuồng. Như vậy, cô
Cẩm Tú vừa có danh thầy tuồng, vừa có tiền bản quyền mà lại được theo thần tượng
của mình đi du lịch từ làng này sang tỉnh nọ. Cô Cẩm Tú cao hứng, hứa sẽ nói với
mẹ bỏ tiền ra lập gánh hát, cô sẽ làm chủ, Văn Lang sẽ là kép chánh. Hai người
sẽ hợp tác viết tuồng, khi hát thành công hai người sẽ chánh thức cưới hỏi nhau.
Trong khi Văn Lang và cô Cẩm Tú dệt mộng tương lai, thì hai người không ngờ có
anh dân phòng đứng xớ rớ gần đó nghe được. Anh bèn chạy báo cho cậu Hai Hãnh để
lập công.
Vì được nhà binh Pháp và ông quận trưởng Kế Sách cho phép nên khi
đoàn hát hát ở sân đình Nhơn Mỹ, dân làng tổ chức hàng quán, buôn bán đầy đủ
những thức ăn nổi tiếng của tỉnh Sóc Trăng. Người ta thấy có quán bán bún mắm
nước lèo đặc biệt có cá lóc nướng với thịt heo quay, lạp xưỡng tươi nổi tiếng
của Lỳ Chu, bánh pía và mè láu Vũng Thơm, bánh cống xã Đại Tâm, bò nướng ngói xã
Mỹ Xuyên, quít đường Hội đồng Ngàn, cam sành Hội đồng Vị, cà phê, hủ tíu, cháo
lòng ngon nhứt của xã Đại Ngãi và đặc biệt rượu đế ngâm rễ ngào của xã Phú Nổ
với nhãn hiệu Ba Ông Già Chống Gậy.
Ban ngày không có tập tuồng nên các nghệ
sĩ kéo ra hàng quán ăn nhậu cho thỏa thích. Văn Lang, Ba Du và Ngọc Thạch hợp
tánh ý nhau nên ngồi chung bàn ăn bún mắm nhậu rượu đế ngâm rễ ngào. Ông Bầu kêu
tôi, Trường Xuân và hề Lòng cùng ngồi chung một bàn ăn bánh xèo, bánh cống. Các
nghệ sĩ nam nữ khác cũng chiếm nhiều bàn trong các hàng quán gần đó ăn uống rất
là vui vẻ. Dân làng cũng đến ăn nhậu rất đông. Có bốn chàng thanh niên đến trước
các bàn ăn có nghệ sĩ đang ngồi, nhìn quanh như tìm kiếm gì đó, ông Bầu tưởng vì
các nghệ sĩ chiếm nhiều bàn nên người địa phương không có ghế trống để ngồi, ông
nói: Anh em mình xích lại, ngồi chung một bàn để nhường chỗ cho các bạn
đây...
Một thanh niên vai u thịt bắp nói: Khỏi... khỏi, chúng tôi muốn kiếm
thằng Lữ Bố, đánh lộn chơi!
- Các bạn khéo đùa cho vui (ông Bầu vừa cười vừa
nói). Tụi mình tứ hải giai huynh đệ mà!
- Huynh đệ gì nỗi mà huynh đệ? Nó là
cái thằng bá vơ ở đâu mà tới cái xứ này muốn chim con gái nhà giàu hả? Tụi tui
kiếm nó đập cho một trận rồi bẻ gãy cái sừng dê của nó cho nó biết dân Kế Sách
này không dễ gì mà ăn hiếp.
Anh Văn Lang thấy bộ vó bậm trợn của bốn tay nông
dân đó nên ngán quá, ngồi cúi gầm mặt xuống, giả vờ ăn bún, đưa cao cái tô che
khuất nửa mặt. Anh Ba Du xô ghế đứng lên: “Nè, anh bạn, đánh lộn ở đây, cảnh sát
bắt. Anh nên nhớ là dân cải lương không dễ để ai ăn hiếp đâu nhe”.
- Dân cải
lương là cái thá gì mà anh khoe. Tôi chỉ muốn đánh thằng Lữ Bố thôi. Nó muốn
chim cô Cẩm Tú thì nó sẽ bỏ mạng tại đây.
- Kìa, có sân khấu kìa, các anh
muốn đánh lộn thì lên đó, cảnh sát có tới thì tưởng là mình đang tập tuồng. Một
mình tôi chấp cả bốn anh. Tôi là đệ tử của Lữ Bố đây...
- Vậy thì đánh chết
mẹ mầy... Anh ta nói xong, chụp cái ghế đẩu đập mạnh vô đầu anh Ba Du.
Ba Du
né qua, rồi đưa tay chụp cái ghế đẩu, giựt mạnh một cái. Anh chàng thanh niên
yếu sức hơn, té chúi nhủi tới, Ba Du đấm một đấm thật mạnh vô ngay giữa mặt. Anh
chàng này phun máu mủi máu miệng đỏ cả áo trắng.
Anh
Ông Bầu la lên: “Vô... Vô... đem giáo
mác gươm đao vô hết. Bộ tụi bay muốn cho gánh hát rã hay sao mà vác vũ khí đó ra
đây? Tụi bây không biết ông Ba Du là ai hả? Ba Du là ba của mấy thằng du côn đó.
Hồi gánh Phước Cương hát ở Hà Nội, một mình anh đánh đám du côn ở Ngã Tư Sở, tám
thằng bể đầu sứt tráng... Tụi nó lạy ảnh xin tha mạng rồi kêu ảnh là Ba... Ông
Bầu Cương mới đặt tên ảnh là Ba Du, tức là ba của mấy thằng du côn, chớ tên
thiệt của ảnh là Phan Văn Hai”.
Ông day lại nói với nghệ sĩ Ba Du: Anh Ba vô
sân khấu, thay đồ rồi nằm ngủ, đừng có ra đây. Tôi sẽ báo cho bà Hương Sư, chủ
mua dàn hát, biết vụ các anh nông dân đến đánh nghệ sĩ... Nói xong, ông bảo anh
quản lý đi tới nhà bà Hương Sư liền.
Sau khi các anh dàn cảnh, vệ sĩ đem
gươm, giáo vô cất, ông Bầu kêu anh Ba Du lánh mặt vô sân khấu xong, ông nói với
Văn Lang: “Văn Lang! Mầy có thấy cái hậu quả của cái chuyện chim chuột với con
gái của địa phương chưa? Cô Cẩm Tú đó... con gái nhà giàu, lại đẹp người đẹp
nết, làm sao mà không có những cậu con của ông hội đồng hay điền chủ đeo đuổi,
si mê. Mầy rủ rê cô ta theo gánh hát là mầy phá hoại cuộc đời con gái của người
ta, Tổ nghiệp sẽ lấy nghề của mầy lại thì mầy có đi ăn mày, cũng không ai bố thí
cho một đồng xu. Là nghệ sĩ, nên nghệ sĩ binh vực nhau, anh Ba Du đánh tụi nó là
binh vực nghệ sĩ nói chung chớ không phải ảnh đồng tình với việc dụ dỗ con gái
nhà lành của mầy...”
Văn Lang ấp úng, nói: “Ông Bầu thấy đó... tôi hát rồi,
mệt muốn xỉu, chỉ cần ăn một tô cháo khuya rồi đi ngủ để lấy sức, mai hát nữa.
Mấy cô cho tiền, tặng quà, tôi phải tiếp chuyện rồi nói đẩy đưa với họ cho họ
vui, chớ tôi có quyến rũ họ đâu...”
- Mầy đừng có chối! Mầy hát trên sân
khấu, tao thấy mầy liếc ngang liếc dọc xuống khán giả, cười tình rồi nhấp nháy
con mắt. Mầy đá lông nheo với mấy cổ, tao cũng hát trên sân khấu già đời rồi,
tao biết: mầy muốn rù quyến một cô nào đó, đâu có cần phải nói ất giáp gì đâu.
Con gái mới lớn lên, nó thương thì nó liều, nó nhào tới thì mầy phải tránh xa ra
chớ... Cô nào nhào tới, mầy cũng hốt... hốt hết. Coi chừng có ngày mầy bị đánh
ghen, bể đầu chảy máu, có khi ở tù nghe con!
Cậu Hai Hãnh Trưởng Ban Cảnh Sát
Hội Đồng Xã dẫn ba anh cảnh sát của xã đến. Cậu Hai Hãnh nói: “Tôi nghe dân báo
là Lữ Bố đánh dân làng bị thương, tôi mời kép Lữ Bố về Văn phòng Hội Đồng Xã để
điều tra”.
Anh Văn Lang: “Dạ, thưa cậu Hai...”
- Tôi là Trưởng Ban Cảnh
Sát Xã, đừng kêu là cậu Hai... Nghe nói anh đánh mấy người dân làng bị thương,
tôi mời anh về Hội Đồng Xã để lấy lời khai...
- Tui ốm yếu như vầy, làm sao
mà đánh được một anh nông dân lực lưỡng?
- Về Văn phòng Hội Đồng Xã rồi sẽ
nói.
Ông Bầu nói: “Anh bắt nghệ sĩ của chúng tôi, chúng tôi sẽ khiếu nại lên
huyện và nghỉ hát cho tới khi nào anh thả kép hát của tôi ra. Tôi sẽ báo cho bà
chủ mua dàn, bà Hương Sư, biết mọi thiệt hại của bà Hương Sư, mẫu thân của anh,
là do anh gây ra”.
- Tôi mời ông Bầu tới Văn phòng Hội Đồng Xã luôn. Ông ngồi
đây, ông phải thấy mọi chuyện xảy ra, ông làm nhơn chứng hay sẽ bị kết tội là
chủ mưu trong vụ đánh dân làng...
Bà Hương Sư nghe báo có chuyện dân làng
đánh nghệ sĩ, bà tới liền thì gặp cậu Hai Hãnh đang muốn bắt ông Bầu và kép Văn
Lang nên can thiệp vô: “Thôi con! Tại con Cẩm Tú, em con tới nói chuyện với
người ta, chớ người ta có tới nhà của mình hay vô vườn ruộng của mình để chọc
ghẹo em của con đâu. Con bắt ông Bầu hay nghệ sĩ, dư luận đồn đại ra thì xấu hổ
cho em con và gia đình mình. Con cho má xin đi...”
Cậu Hai Hãnh thấy bà Hương
Sư đến can thiệp, cậu nói: “Được rồi! Nhưng nếu em con có chuyện gì lôi thôi thì
con không tha cho họ đâu”.
Ông Bầu nói với bà Hương Sư: “Cám ơn bà chủ...
Tôi sẽ khuyên dạy kép hát của tôi”.
Đêm đó hát tuồng Phụng Nghi Đình, kép Văn
Lang đóng vai Lữ Bố. Ông Bầu lại dặn: “Bữa nay mầy hát cho đàng hoàng, tao đứng
bên cánh gà đây tao canh, mầy đá lông nheo với cô Cẩm Tú nữa là mầy chết với
tao”.
Đêm hát đó, kép Văn Lang hát đàng hoàng nhưng hát không hay, hát bộ
điệu cứng đơ như hình nộm, vì những cô gái với ánh mắt si tình của họ trợ hứng
cho anh rất nhiều, nay anh hát mà chỉ nhìn vô hậu trường để canh chừng ông Bầu
nên anh hát xụi lơ.
Bên ngoài khán giả vẫn say mê coi hát.
Tàu
Dân coi hát túa
chạy càng vô sân khấu, phá nát phông màn rồi tuôn chạy thẳng vô đồng. Có người
nhào xuống mương vườn, có người nằm mọp xuống đất... Ai đó la lên: “Việt Minh
bắn xuống tàu tuần, Tây bắn lại đó...”
Nửa giờ sau, dân xem hát đã bỏ về nhà
sau một trận kinh hoàng vì đạn dưới tàu tuần bắn lên. Có nhiều người bị thương
vì chạy đạp lên nhau chớ không ai bị thương vì súng đạn.
Gánh hát thì tan nát
như bị một trận hồng thủy quét qua. Dân xem hát chạy bừa vô đồng, làm bể âm-pli,
dàn đèn, rách phông màn. Kép hát, đào hát đều nhào xuống mương để tránh đạn. Lữ
Bố mang hia, mão, giáp trụ phóng xuống mương, lặn sâu cho nó ăn toàn cái
mạng.
Sau đó, lính cảnh sát của xã và quân đội của huyện Kế Sách đến, họ điều
tra để bắt du kích nhưng kết quả điều tra là có ai đó đốt mấy phong pháo điển
dọc theo bờ sông thình lình nên tàu tuần tưởng Việt Minh phục kích đánh tàu.
Có người nghi mấy anh thanh niên bị anh Ba Du đánh, trả thù bằng cách đốt
pháo gây rối, nên tàu Pháp mới bắn vô bờ, khiến cho đêm hát tan hoang.
Ông
Bầu buồn quá vì cơ đồ của ông tan nát, y trang, phông màn và mọi vật dụng đều bị
hư hại, ông nói: “Tụi bây thấy chưa? Đi làm hại đời con gái của người ta, Tổ
nghiệp trừng phạt mình đó”.
Gánh hát rã tại xã Nhơn Mỹ, huyện Kế Sách, tỉnh
Sóc Trăng. Các nghệ sĩ thất nghiệp, trở về Sài Gòn, kép Văn Lang cũng không còn
hát được nữa, anh lặn xuống mương lâu, bị cảm cúm, bệnh phổi tái phát, anh chết
không kèn trống khi nằm trị bịnh trong nhà thương thí Sài Gòn.
Nhớ chuyện
sân khấu 60 năm trước.
Nguyễn Phương, 2012
Mã an toàn:
Trong đời nghệ sĩ, một lần được thế vai diễn của thần tượng chắc chắn sẽ là kỷ niệm khó quên trong sự nghiệp hóa thân với hàng trăm số phận. Nghệ sĩ Trung Dân đã có những khoảnh khắc đáng nhớ.
Ý kiến bạn đọc