Đang
truy
cập
:
162
•Máy chủ tìm kiếm : 9
•Khách viếng thăm : 153
Hôm
nay
:
9949
Tháng
hiện
tại
:
599384
Tổng
lượt
truy
cập
:
100881913
Sắp tới đây là kỷ niệm 21 năm ngày thành lập trang web cailuongvietnam.com (13/04/2004 - 13/04/2025) Dây là trang tin tức đầu tiên của cailuongvietnam.com từ năm 2004. Còn đuọc gọi là CLVNCOM1 . Thân mời các dộc giả xem những bằi mới hơn tại trang tin tưc CLVNCOM2 theo link dưới dây https://www.cailuongvietnam.com/newscl
NS Mỹ Châu và Kim Tử Long trong
Hòa
vào
niềm
vui
chung
khí
thế
hào
hùng
đó,
tôi
lại
nghỉ
đến
một
người
nữ
NS
mà
chị
cũng
đã
có
nhiều
công
sức
đóng
góp
trên
lĩnh
vực
nghệ
thuật
sân
khấu
cải
lương,
những
lời
ca,
những
vai
diễn
của
chị
đã
ăn
sâu
vào
tiềm
thức,
hung
đúc
tinh
thần
chiến
đấu-lao
động-học
tập...của
tất
cả
người
dân
Việt
Nam
kể
cả
người
già
cũng
như
trẻ.
Thành
quả
nghệ
thuật
mà
chị
cống
hiến
đã
góp
phần
tô
điểm
thêm
truyền
thống
tốt
đẹp
của
người
phụ
nữ
Việt
Nam
trong
sự
nghiệp
xây
dựng
và
bảo
vệ
Tổ
quốc
giàu
đẹp.
Người
nữ
NS
mà
tôi
muốn
nói
đến
đó
là
nữ
NSUT
Mỹ
Châu,
người
nữ
NS
tài
hoa
này
đã
sớm
khẳng
định
được
tài
năng
của
mình
qua
các
vở
cải
lương
mang
tính
thời
đại,
tính
xã
hội,
tính
tư
tưởng
tiến
bộ
cao
mà
từ
nhiều
năm
về
trước
cũng
như
hiện
tại
ngày
nay
được
đông
đảo
khán
giả
ngưỡng
mộ
như
:
Tìm
lại
cuộc
đời,
Khách
sạn
hào
hoa,
Thái
hậu
Dương
Vân
Nga,
Tâm
sự
Ngọc
Hân,
Má
hồng
soi
kiếm
bạc,
Nàng
hai
Bến
nghé,
Võ
Tắc
Thiên,
Hoa
độc
trong
vườn,
Muôn
dặm
vì
chồng
..vân..vân
và
vân
vân...
Những
tưởng
tài
năng
của
chị
sẽ
được
song
hành
kéo
dài
theo
sự
phát
triển
và
trưởng
thành
của
nghệ
thuật
sân
khấu
cải
lương
quê
nhà.
Nhưng
nào
ngờ,
thật
xót
xa
và
đầy
nuối
tiếc
vào
năm
1995
(
lúc
chị
mới
45
tuổi
),
vì
hoàn
cảnh
sân
khấu
khó
khăn
hay
vì
nổi
niềm
uẩn
khuất
riêng
nào
đó
của
NS
Mỹ
Châu
mà
tác
động
đến
chị
quyết
định
sớm
rời
sân
khấu
trong
lúc
sắc
vóc,
giọng
hát,
nét
diễn
của
chị
đang
ở
độ?
Cho
phép
tôi
được
so
sánh
thì
không
phải
lấy
mốc
thời
gian
năm
1995,
mà
hiện
tại
bây
giờ,
mặc
dù
NS
Mỹ
Châu
ở
độ
tuổi
60
thì
cũng
chưa
chắc
có
nữ
NS
nào
có
sắc
vóc
đẹp,
giọng
hát
hay,
diến
xuất
điêu
luyện
tuyệt
vời
hơn
NS
Mỹ
Châu
(
nhất
là
các
màn
vũ
đạo,
vai
diễn
đậm
tính
chính
trị,
dạt
dào
phầm
chất-đức
hạnh
của
người
phụ
nữ
Việt
Nam
).
Điều
này
được
chứng
minh
qua
vai
Dương
Như
Ngọc
(
HĐTV)
Bà
Nguyễn
Thị
Tồn
(
MDVC
)
mới
cho
mắt
khán
giả
trong
năm
2009.
Qua
theo
dõi
báo,
đài
thì
NS
Mỹ
Châu
cho
biết
chị
rời
sân
khấu
sớm
là
để
thầm
lặng
giữ
nghề.
Đúng
là
câu
trả
lời
này
cũng
mang
đầy
nghệ
thuật
trong
ứng
xử
tình
huống
siêu
đẳng
chỉ
có
trong
suy
nghỉ,
bản
chất
khiêm
tốn
trầm
tư
ít
nói
của
NS
Mỹ
Châu
trước
sự
tấn
công
dồn
dập
của
khán
giả
qua
thư
-
điện
thoại,
nhiều
nhà
báo-đài
chấp
vấn
NS
Mỹ
Châu
lý
do
nào
mà
chị
không
hát
trên
sân
khấu
nữa?
Tôi
cũng
như
rất
đông
khán
giả
có
cùng
một
nhận
định
thì
sự
thầm
lặng
giữ
nghề
của
nữ
NS
Mỹ
Châu
là
không
phải
chị
sợ
sự
tàn
phai
dung
nhan,
sợ
giọng
hát
không
còn
hay,
sự
xuống
cấp
của
sức
khỏe
do
tuổi
đời
chị
cao.
Mà
một
trong
những
nguyên
nhân
chính
của
sự
giữ
nghề
của
chị
ở
đây
được
biểu
hiện
qua
cách
làm
nghệ
thuật,
cách
quản
lý
các
đoàn
đội,
các
nhà
hát,
sự
tham
gia
chưa
đồng
bộ
của
các
tác
giả,
đạo
diễn,
diễn
viên,
họa
sỹ,
nhạc
sỹ...chưa
thật
tâm
huyết
theo
đúng
nghĩa,
làm
cho
thời
hoàng
kim
của
sự
sân
khấu
cải
lương
bị
chết
dần
chết
mòn
đi,
điều
này
sẽ
ảnh
hưởng
đến
việc
phát
huy
tài
năng
của
các
NS
nổi
danh
trong
đó
có
NS
Mỹ
Châu;
vì
vậy
mà
NS
Mỹ
Châu
đưa
ra
quyết
định
đúng
lúc
với
sự
kiện
của
nghiệp
cầm
ca
mình
là
phải
dừng
lại
ngay
không
hát
trên
sân
khấu
để
thầm
lặng
giữ
nghề.
Tuy
không
còn
hát
trên
sân
khấu,
nhưng
chị
vẫn
tiếp
tục
tham
gia
thực
hiện
những
vở
cải
lương
tâm
đắc
trên
đài
truyền
hình
cũng
như
những
băng
video
nhằm
mục
đích
chính
là
phục
vụ
cho
khán
giả
đã
từng
yêu
thích
mình.
Có
một
diễn
biến
tâm
lý
nữa
mà
khi
đọc-nghe
được
thì
nhiều
khán
giả
tỏ
ra
thái
độ
phản
ứng
dữ
dội
đó
là
những
lời
chê
bay,
phê
phán
không
mang
tính
xây
dựng
đối
với
NS
Mỹ
Châu,
thạm
chí
còn
nói
Tổ
nghiệp
hết
ưu
đãi
NS
Mỹ
Châu,
NS
Mỹ
Châu
hết
thời
nên
mới
tìm
đến
lĩnh
vực
sân
khấu
truyền
hình.
Họ
có
biết
đâu
khi
khán
giả
nghe
được
những
suy
nghỉ
hẹp
hòi,
ích
kỷ
mất
quan
điểm
đó
thì
làm
cho
giá
trị
đạo
đức
nghề
nghiệp
của
NS
Mỹ
Châu
càng
nâng
cao
hơn
trong
lòng
khán
giá
trong-
ngoài
nước.
Không
hiểu
nhận
thức
thế
nào
mà
lại
hạ
thấp
vai
trò
của
sân
khấu
truyền
hình
đến
mức
như
vậy?
Các
nhà
chức
năng
quản
lý
suy
nghỉ
gì
về
những
tư
tưởng
suy
nghỉ
lệch
lạc
đó?
Có
phải
chăng
do
"
vật
chất
"
chi
phối
mạnh
nên
NS
không
ai
muốn
tham
gia
diễn
ở
sân
khấu
truyền
hình?
Nếu
quả
đúng
như
vậy
thì
có
cần
kiến
nghị
với
Quốc
hội
xem
xét
việc
thực
hiện
Ngân
sách
Nhà
nước
đầu
tư
cho
lĩnh
vực
văn
hóa-
nghệ
thuật
thỏa
đáng
hơn
nũa
để
thu
hút
nhiều
NS
thích
có
cát
xê
cao,
chỉ
cần
biết
hát
kiếm
thật
nhiều
tiền
để
lo
mưu
sinh
cho
cuộc
sống
gai
đình?????
Cách
làm
nghệ
thuật
đối
với
NS
Mỹ
Châu,
chúng
ta
dễ
nhận
biết
là
vì
chị
chưa
dứt
được
Tổ
nghiệp,
cảm
thông
với
sự
luyến
tiếc,
khát
khao
mong
đợi
của
khán
giả
mà
thúc
giục
chị
phải
khắc
phục
mọi
khó
khăn,
bỏ
ngoài
tai
những
lời
dèm
pha
chỉ
trích
tổn
thương
đến
uy
tín
chị,
sắp
xếp
việc
gia
đình
bên
Mỹ
để
mỗi
năm
đều
trở
về
Việt
Nam
tham
gia
với
đài
truyền
hình
dàn
dựng
lại
nhiều
vở
cải
lương
đã
gắn
liền
tên
tuổi
của
chị
trước
đây
và
cũng
với
nguyện
vọng
là
đáp
ứng
kịp
thời
lòng
yêu
mến
của
rất
nhiều
khán
giả
đã
gửi
thư
-
điện
thoại,
lên
các
diễn
đàn
(
trong
đó
có
diễn
đàn
cailuongvietnam
)
tha
thiết
đề
nghị
NS
Mỹ
Châu
dàn
dựng
lại.
Mặc
dù
biết
rằng
NS
Mỹ
Châu
mãi
mãi
sẽ
không
bao
giờ
trở
lại
hát
trên
sân
khấu
nữa,
nhưng
biết
bao
khán
giả
vẫn
hoài
hy
vọng
NS
Mỹ
Châu
trở
lại
sàn
diễn
1
lần
dù
chỉ
1
lần
thôi
để
thỏa
mãn
phần
nào
sự
khát
khao
của
các
Fans
đang
hâm
mộ.
Mỗi
loài
hoa
có
một
sắc
thái
riêng,
hoa
của
NS
Mỹ
Châu
là
được
nở
ra
và
lớn
lên
trong
lòng
yêu
thương
của
khán
giả.
Bất
cứ
khó
khăn,
trở
ngại
nào
thì
cũng
tìm
ra
được
điểm
tựa
để
đột
phá,
điểm
tựa
tinh
thần
của
NS
Mỹ
Châu
là
lực
lượng
hùng
hậu
của
khán
giả
hâm
mộ.
Cuộc
sống
luôn
có
những
lối
rẽ
tốt
đẹp
cho
những
ai
biết
cố
gắng
hết
sức
mình,
lối
rẽ
của
NS
Mỹ
Châu
là
luôn
hướng
về
khán
giả.
NS
Mỹ
Châu
ơi
-
Nếu
chữ
hy
sinh
của
chị
vì
khán
giả
(
hy
sinh
cả
vật
chất
lẫn
tinh
thần
)
thì
khán
giả
sẽ
luôn
bên
cạnh
động
viên,
an
ủi,
chia
sẽ
hết
nổi
đau,
mọi
khó
khăn
để
chị
luôn
vui,
yên
tâm
vững
bước
trong
nghề
nghiệp....
Vài
suy
nghỉ
nêu
trên,
đó
chính
là
món
quà
tinh
thần
mà
tôi
gởi
đến
NS
Mỹ
Châu
nhân
ngày
Lễ
trọng
thể
năm
nay
của
phụ
nữ
Việt
Nam
20.10.2009.
Kèm
theo
đây
là
một
số
bài
thơ
có
nôi
dung
đã
được
tổng
hợp
tất
cả
tình
cảm
khán
giả
đối
với
NS
Mỹ
Châu.
Mong
chị
đọc
và
vui
nhiều
nhé
:
Lúc
này
đây
tôi
thấy
thật
khát
khao
Dù
nghệ
sỹ
vẫn
đông,
nhiều
hơn
trước
Nhưng
đâu
thể
trải
lòng
mình
ra
được
Vì
đời
ai
cũng
có
thần
tượng
riêng
Lúc
này
đây
tôi
lại
nhớ
đến
Mỹ
Châu
Dù
tự
nhủ
bao
lần
"
Thôi...quên
nhé
"
Nhưng
mỗi
khi
chiều
về
lặng
lẽ
Con
tim
tôi
giục
giả
chẳng
nghe
lời
Lúc
này
đây
ký
ức
vượt
trùng
khơi
Dù
thầm
biết
theo
thời
gian
vô
vọng
Nhưng
ước
mơ
ngày
xưa
nào
lắng
động
Những
đam
mê
tôi
vẫn
giữ
Mỹ
Châu
ơi
Lúc
này
đây
mong
mõi
cả
khoảng
trời
Dù
điều
đó
bây
giờ
là
không
thể
Nhưng
giá
như
được
một
lần...có
thể
Được
Mỹ
Châu
trở
lại
sân
khấu
diễn
một
lần,
dù
chỉ
một
lần
thôi...
Khán
giả
luôn
có
một
tình
yêu
rất
đượm
nồng
yêu
người
nghệ
sỹ
thật
tài
hoa
Tình
yêu
chan
chứa
trong
hoàng
vũ
Chẳng
yêu
được
ai
khác,
chỉ
có
nàng...(Mỹ
Châu
)
Nếu
mà
các
nghệ
sỹ
khác
muốn
được
nhiều
khán
giả
yêu
Thì
trong
tâm
trí
hãy
nhớ
một
điều
Hướng
về
khán
giả
như
NS
Mỹ
Châu
đó
Sẽ
gặp
tình
khán
giả
trong
khối
yêu...!!!!
Tiếng
hát
Mỹ
Châu
ví
như
rượu
ngọt
Càng
uống
lại
càng
say
Những
lúc
thấy
đắng
cay
Càng
say
thì
càng
muốn
uống
----------
Khi
Mỹ
Châu
rời
sân
khấu
tôi
viết
lên
3
chữ
Hai
chữ
luyến
tiếc
một
chữ
chờ
Nhớ
Mỹ
Châu
tôi
lại
làm
thơ
Câu
thơ
gồm
sáu
chữ
"
Ái
mộ
Mỹ
Châu
trọn
đời"
--------------
Ngây
thơ
tôi
lại
hỏi
nhiều
khán
giả
Sao
NS
Mỹ
Châu
lại
sớm
rời
sân
khấu
trở
lại
đời
thường?
Có
khán
giả
cười
rồi
nói
khẻ
một
câu
Chắc
không
còn
phù
hợp,
bởi
chút
lòng
ganh
tị
trong
nghề
nghiệp...
Để
giữ
nghề
Mỹ
Châu
sớm
rút
lui
thôi
Tôi
nũng
nịu
ứ
ừ
Sao
các
nghệ
sỹ
khác
vẫn
hát
Mà
chẳng
thấy
có
bị
ganh
tị
gì
đâu?
Khán
giả
vỗ
nhẹ
mái
đầu
Khều
nhẹ
vào
má
tôi
Em
ơi!
Em
có
biết
Tại
NS
Mỹ
Châu
của
chúng
ta
quá
hoàn
hảo
với
ba
chữ
"
Thanh-sắc-diễn
"
ấy
mà!
----------------
NS
Mỹ
Châu
giờ
đã
đi
xa
Mình
tôi
ở
lại
xót
xa
ngậm
ngùi
Mất
sạch
tất
cả
niềm
vui
Vào
đây
tìm
lại
chút
gì
của
Mỹ
Châu
Lang
thang
một
cỏi
đi
về
Tiếc
thương
nghệ
sỹ
tái
tê
nát
lòng
Làm
người
khán
giả
suy
tư
Sống
trong
ảo
mọng
bềnh
bồng
phiêu
diêu
Đa
tình
đời
bớt
quạnh
hiêu
Lãng
mạng
tìm
lại
ít
nhiều
hồn
thơ.
-------------
Cảm
ơn
tiếng
hát
Mỹ
Châu
Cho
tôi
giấc
ngủ
mộng
lành
say
mê
Quá
khứ
sống
lại
trở
về
Nhớ
Mỹ
Châu
có
mái
tóc
dài
thắc
lưng
Dáng
gầy,
tiếng
hát
liêu
trai
Trở
về
đất
Mỹ,
nhớ
thương
não
nùng
Còn
gì
đâu
nữa
chờ
mong
Mỹ
Châu
đã
vội
sang
sông
mất
rồi
Giờ
đây
tôi
quá
đơn
côi
Xem
vài
vỡ
diễn
mới
đây
đỡ
buồn...!
---------
Mỹ
Châu
bỏ
đi
rồi
thật
hay
sao
Khán
giả
khắp
nơi
buồn
não
lòng
Cải
lương
tưởng
chừng
như
dừng
lại
Bởi
vắng
bóng
người
nghệ
sỹ
tài
hoa
Biết
còn
đâu
giọng
hát
liêu
trai
Để
tôi
thưởng
thức
mối
tối
về
Hạ
bút
bài
thơ
đôi
dòng
ghép
Mà
mắt
môi
mình
chợt
nghe
cay
Mỹ
Châu
bên
Mỹ
chắc
vui
lắm
Có
hay
bên
này
sầu
mưa
bay
Trăng
cũng
hình
như
rơi
nhành
liễu
Khóc
nhớ
Mỹ
Châu
vơi
rồi
đầy
Ngày
tháng
trôi
dần
thế
là
xa
Nhìn
nơi
sân
khấu
giờ
đã
nhòa
Làm
sao
diến
tả
lời
nhung
nhớ
Của
một
thời
Mỹ
Châu
đã
diễn
qua.
------------
Có
khán
giả
vừa
mới
hỏi
tôi
Nghệ
sỹ
nào
đấy?
cho
xem
bóng
hình
Ngẩn
ngơ,
nhói
buốt,
tim
mình
Trắng
tay-đâu
có
tấm
hình
nào
xem
Thơ
tôi
dấu
kín
nổi
niềm
Từ
trong
xao
động
con
tim
nhạt
nhòa
Bóng
Mỹ
Châu
mờ
ảo
thoáng
qua
Từ
trong
câu
chữ
bước
ra
dỗ
lòng
Mỹ
Châu
về
Mỹ
vui
không?
Để
tôi
chết
lặng
đứng
trông
ngậm
ngùi
------------
Mưa
rơi
lất
phất
trên
đất
Việt
Gợi
chút
suy
tư
chạnh
cả
lòng
Biết
ở
phương
xa
Mỹ
Châu
còn
vẫn
Có
một
giây
nào
nhớ
khán
giả
không?
Hay
là
tất
cả
giờ
đã
xa
Theo
bụi
mưa
bay
tình
nhạt
nhòa
Xót
lại
còn
đây
trang
kỷ
niệm
Tôi
vẫn
lưu
hoài
giọng
hát
xưa
Mỹ
Châu
có
bao
giờ
ngắm
chiều
hoang
Mưa
rơi
từng
giọt
trên
lá
vàng
Mà
xót
thương
cho
đời
nghệ
sỹ
Của
một
người
còn
bất
hạnh
mang
Mưa
đổ
chiều
nay
trời
vào
thu
Gió
thổi
đưa
mây
bay
mịt
mù
Tình
thơ
tôi
viết
còn
dang
dở
Chạm
lòng
đau
mãi
Mỹ
Châu
ơi!
----------
Thơ
tôi
như
kẻ
không
nhà
Chiều
bay
theo
gió
lùa
qua
cánh
đồng
Rồi
tan
vào
chốn
mênh
mông
Bỏ
sầu
đọng
lại
hóa
dòng
sông
Kiên
Biết
tìm
đâu
giọng
hát
xưa
Hạ
màn
sân
khấu
buồn
ơi
là
buồn
Đành
thôi
tất
cả
lỡ
rồi
Trả
Mỹ
Châu
về
với
cuộc
đời
phù
du
Hạ
tàn
trời
chuyển
vào
Thu
Đêm
se
thấm
lạnh
mây
mù
còn
giăng
Lấp
luôn
cả
mãnh
Trăng
rằm
Nỉ
non
tiếng
hát
gọi
thầm
ngừoi
xưa
Là
vàng
từng
chiếc
đong
đưa
Chạm
lòng
nổi
nhớ
như
vừa
lên
ngôi
Ru
xin
còn
nửa
mảnh
đời
Đừng
nên
thức
tỉnh
buông
lời
buồn
thêm
------------
Ở
ẩn
mấy
năm
bây
giờ
gặp
lại
Mỹ
Châu
Tóc
chưa
bạc
mái
đầu
còn
đen
láy
Khán
giả
lại
bảo
nhìn
Mỹ
Châu
trông
vẫn
vậy
Nét
lạnh
lùng
còn...hấp
vẫn
như
xưa
Vâng,
thật
ra
khán
giả
khen
thế
là
thừa
Mỹ
Châu
vốn
đẹp...ngây
thơ
mà
khép
kín
Vì
ngược
xuôi
theo
dòng
đời
ca
hát
Chẳng
vô
tình
khó
tồn
tại
khán
giả
ơi!
Khán
giả
hiểu
chuyện
nên
động
viên
an
ủi
Để
Mỹ
Châu
vơi
bớt
uẩn
khuất
trong
lòng...
Mỹ
Châu
ơi!
cuộc
cờ
vẫn
chưa
xong
Khán
giả
cảm
được
dường
như
Mỹ
Châu
chán
nản
Ngần
ấy
năm
tủi
buồn
giăng
ngày
tháng
Đã
làm
Mỹ
Châu
chùn
ý
chí
đi
chăng?
Nhớ
khi
xưa
Mỹ
Châu
cho
khán
giả
cảm
nhận
rằng
"
Còn
một
chốt
vẫn
làm
nên
lịch
sử"
Thì
Mỹ
Châu
ơi,
việc
gì
Mỹ
Châu
nản
chứ
Vẫn
còn
khán
giả
đây!hơn
quân
chốt
không
Mỹ
Châu?
Ta
lại
cùng
nhau
cất
bước
song
hành
Gạt
dư
luận
qua
bên
thây
kệ
họ
Đừng
bận
tâm
lời
xì
xào
to
nhỏ
Tiếp
tục
chặng
đường
trong
sự
nghiệp
cầm
ca
Đừng
nản
nhé!
Mỹ
Châu
ơi,
đừng
nản
nhé!...
----------------
Lúc
trước
lòng
tôi
thơ
thới
quá
Hồn
thơ
nguyên
vẹn
một
trời
hương
Nhưng
rồi
Mỹ
Châu
lại
xuất
hiện
Tiếng
hát
trao
tôi
một
vết
thương
Tai
ác
ngờ
đâu
gió
lại
qua
Làm
kinh
giấc
mộng
những
ngày
thơ
Thổi
tan
âm
điệu
du
dương
trước
Và
tiển
Mỹ
Châu
xa
quá
xa
Lại
ở
đất
Việt
có
một
mình
Tôi
yêu
gió
lạnh
lúc
tàn
canh
Yêu
trăng
lặng
lẽ
rơi
trên
áo
Yêu
bóng
chim
xa
nắng
lướt
mành
Và
đến
bây
giờ
tôi
đã
yêu
Một
người
nghệ
sỹ
đẹp
như
tranh
Người
nghệ
sỹ
ấy
sang
đất
khách
Gió
hỡi
làm
sao
lạnh
rất
nhiều
Từ
đấy
không
mong
không
dám
hẹn
Một
lần
gặp
nữa
Mỹ
Châu
ơi!
Nhưng
tôi
vẫn
chắc
nơi
trời
lạ
Mỹ
Châu
ghi
lòng
vẫn
nhớ
tôi
Đang
lúc
lòng
tôi
muốn
tạm
yên
Thì
ai
đem
lại
cánh
hoa
tim
Cho
tôi
ép
nốt
dòng
dư
lệ
Nhỏ
xuống
thành
thơ
khóc
duyên
hờ
Đẹp
gì
một
mảnh
tim
vỡ
Đã
bọc
hoa
tàn
dấu
xác
xơ
Tóc
úa
giết
dần
đời
khán
giả
Thì
thôi,
không
ngóng
chẳng
nên
chờ
Viết
đoạn
thơ
đầu
lo
ngại
quá
Vì
tôi
vẫn
nhớ
giọng
hát
xưa
"
Cố
quên
đi
nhé
câm
và
nín
Chỉ
thở
than
bằng
những
dòng
thơ"
Tôi
run
sợ
viết
lặng
im
nghe
Tiếng
gió
mưa
rơi
suốt
buổi
chiều
Tưởng
tượng
chân
người
len
lén
đến
Nhưng
lòng
nào
dám
mong
Mỹ
Châu
Tuy
thế
tôi
tin
có
một
ngày
Mỹ
Châu
đeo
đuổi
kiếp
cầm
ca
Trở
về
đất
Việt
nhiều
vở
mới
Sân
khấu
Về
khuya
khán
giả
chờ
Tiếng
trống
Mê
linh
khán
giả
mơ
Bên
cầu
Dệt
lụa...ôi
còn
nữa
Mỹ
Châu
bên
Mỹ
có
thấu
chăng?
--------------------------------------------------
------------------------------
Tôi
đã
nói,
không
thèm
suy
nghỉ
nữa
Cứ
mỗi
tối
về,
tôi
lại
muốn
vào
Ngôi
nhà
Mỹ
Châu?
Dù
biết
rằng
mình
chẳng
được
gì!
Nhưng
tôi
vẫn
muốn,
tìm
thông
tin
về
thần
tượng
Ray
rức
quá,
tôi
yêu
NS
Mỹ
Châu
là
sự
thật
Đến
ngàn
đời,
vạn
kiếp
không
thể
quên
Cho
nghẹn
ngào
từng
thoáng
nhớ
trong
đêm
Tôi
xin
hỏi
:
Có
ai
như
tôi
không
nhỉ???
-------------
Có
những
tình
yêu
đến
bất
ngờ
Những
gì
đó
đến
thật
ngây
thơ
Mà
lòng
cuồn
cuộn
như
con
suối
Tôi
vẫn
đợi
chờ
dù
chỉ
giấc
mơ
Có
những
tình
yêu
rất
lạ
lùng
Những
gì
đó
đến
thật
mong
lung
Mà
lòng
chìm
đắm
trong
mọng
ảo
Chưa
gặp
bao
giờ
đã
thủy
chung
Mà
tình
đẹp
nhất
là
tình
ngăn
cách
Tháng
năm
thương
nhớ
rất
âm
thầm
Mà
nghệ
sỹ
Mỹ
Châu
nào
biết
được
Có
một
khán
giả
đêm
ngày
mọng
nhớ
thương
Có
những
tình
yêu
rất
khát
khao
Yêu
người
nghệ
sỹ,
nghệ
sỹ
chẳng
biết
ta
Mà
tình
như
thế
đều
cao
thượng
Lưu
mãi
tim
ta
đến
bạc
đầu...
-------------
Mỹ
Châu
rời
sân
khấu,
Mỹ
châu
có
buồn
không?
Mỹ
Châu
rời
sân
khấu,
khán
giả
nhớ
Mỹ
Châu
vô
cùng
Nhớ
mãi
hình
ảnh
người
nghệ
sỹ...
Nhớ
môi
cười,
giọng
hát
không
thể
quên
Đời
nghệ
sỹ
như
gió
ngựa
hồng
Đời
khán
giả
bình
yên
như
cơn
mộng
Vắng
Mỹ
Châu
rồi,
khán
giả
sầu
như
lá
rụng
mùa
đông
Mỹ
Châu
rời
sân
khấu,
Mỹ
Châu
có
buồn
không?
Mỹ
Châu
ra
đi,
lòng
khán
giả
quá
ngậm
ngùi
Sân
khấu
từ
lâu
thành
vô
vị
Mỹ
Châu
đi
rồi,
khán
giả
nhớ
Mỹ
Châu
không
nguôi
Mỹ
Châu
ra
đi
lòng
không
có
hẹn
Bởi
xa
sân
khấu
rồi
tất
cả
cũng
phai
Như
giọt
nắng
phai
nhòa
trên
tóc
Như
buổi
tối
về,
có
rất
nhiều
khán
giả
đợi
mong
Mỹ
Châu
rời
sân
khấu,
Mỹ
Châu
có
buồn
không?
Mỹ
Châu
ra
đi,
khán
giả
nhớ
Mỹ
Châu
quá
trời!!!!!!!!
Nhớ
nét
đẹp
lạnh
lùng
của
người
nghệ
sỹ
Tiết
cho
cải
lương
quê
nhà,
vắng
bóng
người
nghệ
sỹ
tài
hoa!
nguyenkhoiktc
-
Website
CLVN
Mã
an
toàn:
Sắp tới đây là kỷ niệm 21 năm ngày thành lập trang web cailuongvietnam.com (13/04/2004 - 13/04/2025) Dây là trang tin tức đầu tiên của cailuongvietnam.com từ năm 2004. Còn đuọc gọi là CLVNCOM1 . Thân mời các dộc giả xem những bằi mới hơn tại trang tin tưc CLVNCOM2 theo link dưới dây https://www.cailuongvietnam.com/newscl
Ý kiến bạn đọc