22:46 PDT Thứ sáu, 26/04/2024

Menu

xuan lan
CLVNCOM English Edition
HÌNH MCHAU PMAI

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 170

Máy chủ tìm kiếm : 4

Khách viếng thăm : 166


Hôm nayHôm nay : 54721

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 1070070

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 76885448

Trang nhất » Tin Tức » Văn Thơ Tản Mạn

Nghệ sĩ Trung Dân xúc động khi được khen thế vai NSND Diệp Lang

Nghệ sĩ Trung Dân xúc động khi được khen thế vai NSND Diệp Lang

Trong đời nghệ sĩ, một lần được thế vai diễn của thần tượng chắc chắn sẽ là kỷ niệm khó quên trong sự nghiệp hóa thân với hàng trăm số phận. Nghệ sĩ Trung Dân đã có những khoảnh khắc đáng nhớ.

Xem tiếp...

Thấm đậm tình nghĩa, khí chất Sài Gòn trên sân khấu

Đăng lúc: Thứ bảy - 30/06/2018 16:04 - Đã xem: 3332
ảnh minh họa

ảnh minh họa

Trên tất cả là Sài Gòn với khí chất lạ lùng, vừa nghĩa tình chân thật vừa phóng khoáng bao dung, vừa hào hiệp mạnh mẽ…
Không hẹn mà có 3 vở kịch nói về Sài Gòn nối tiếp nhau ra mắt trong vài tháng qua. Sân khấu Hoàng Thái Thanh dựng "Sài Gòn có một ngã tư" (tác giả: Nguyễn Thị Minh Ngọc - Hoàng Thái Thanh, đạo diễn: NSƯT Thành Hội), Nhà hát Kịch TP HCM dựng "Hẻm nhỏ Sài Gòn" (tác giả: Vương Huyền Cơ, đạo diễn: NSND Trần Ngọc Giàu), Nhà hát Sân khấu nhỏ (5B) dựng "Những giấc mơ lóng lánh" (tác giả: Tùng Phi, đạo diễn: Thái Kim Tùng). Có thể kể luôn chương trình "Đêm hoa lệ" (kịch bản: Trác Thúy Miêu, đạo diễn: Vũ Trần) của nhà thiết kế Sĩ Hoàng thực hiện tại Nhà hát Chợ Lớn. Sài Gòn bỗng hiện lên rộn ràng, xoáy vào tâm can người xem bằng những day dứt, băn khoăn.

Sài Gòn đẹp trong ký ức, hoài niệm

Thật ra bao nhiêu vở trước kia cũng lấy Sài Gòn làm bối cảnh đó thôi. Nhưng các vở vừa kể trên đã gọi tên Sài Gòn rất cụ thể, kể câu chuyện của Sài Gòn thật rõ ràng, thông điệp về Sài Gòn cũng rất thẳng thắn, chứ không nói chuyện chung chung.

Thấm đậm tình nghĩa, khí chất Sài Gòn trên sân khấu - Ảnh 1.

Thế Hải, Thái Quốc, Vân Anh trong vở "Sài Gòn có một ngã tư"Ảnh: Hoàng Kim

"Hẻm nhỏ Sài Gòn" nuối tiếc về những con hẻm nghèo có cây đa cổ thụ, có cái miếu thờ thổ địa, có căn nhà cổ với vườn cây râm mát, tiếng chim hót dịu dàng…như dấu ấn của cư dân một thời khai phá hoang sơ. Những ông chủ địa ốc luôn lăm le giải tỏa những mảnh đất như thế để biến thành cao ốc, thành trung tâm thương mại. Sài Gòn sẽ bị xóa sạch hình ảnh đặc trưng, để nhìn đâu cũng thấy nhà chọc trời, khu công nghiệp khô khan.

Thấm đậm tình nghĩa, khí chất Sài Gòn trên sân khấu - Ảnh 2.

Mỹ Uyên, Công Ninh, Tấn Phát trong vở "Những giấc mơ lóng lánh" Ảnh: Hoàng Kim

"Những giấc mơ lóng lánh" cũng muốn giữ lại rạp hát xưa với cánh màn nhung nuôi dưỡng tâm hồn con người nhân văn dịu ngọt. "Sài Gòn có một ngã tư" thì day dứt tiếng đờn vọng cổ của ông già mù. "Đêm hoa lệ" cũng vậy, ngoài giọng hát boléro của ca sĩ đường phố, còn có tiếng ca của NSND Bạch Tuyết cất lên xao xuyến… Sài Gòn từng là cái nôi phát triển của nhạc tài tử, cải lương. Nếu Mỹ Tho, Bạc Liêu đã sinh ra bộ môn nghệ thuật này thì Sài Gòn mới là nơi đưa nó thăng hoa tột đỉnh, với hàng trăm hàng ngàn nghệ sĩ thành danh, hàng trăm hàng ngàn bài vọng cổ và vở cải lương kinh điển ra đời. Boléro cũng từ Sài Gòn mà ra, nửa thế kỷ vẫn chưa thôi quyến rũ…

Sài Gòn lên sân khấu trong hoài niệm của mọi người với những nét xưa như vậy. Và trên tất cả là Sài Gòn với khí chất lạ lùng, vừa nghĩa tình chân thật vừa phóng khoáng bao dung, vừa hào hiệp mạnh mẽ. Sài Gòn không hoàn thiện, vẫn có lừa đảo, cướp giật, toan tính nhưng mọi thứ rồi cũng phải đi vào quỹ đạo yêu thương của Sài Gòn. Vở kịch nào cũng làm người ta khóc vì nghĩa tình ấy. Cô gái điếm hoàn lương chấp nhận hy sinh cho người mình yêu. Ông già chồng tương lai khó tính rồi cũng xót lòng thương con nhỏ và chấp nhận cưới nó cho con trai mình. Một phụ nữ bị chồng đánh, trốn nợ, được cư dân hẻm nhỏ góp từng đồng bạc lẻ cưu mang. Một bà già lỡ đường ngất xỉu, người Sài Gòn cũng mang về nuôi nấng… Những nhân vật của kịch sao rất đỗi thân quen, ta cứ gặp đâu đó hằng ngày. Cái tình này đã biến Sài Gòn thành nơi cư ngụ của hàng triệu người tứ xứ về đây kiếm sống, yêu đương, lập nghiệp…

Gắng giữ hồn cốt, khí chất đặc trưng

Vì thế, người ta đang đau bởi từng cái cây ngã xuống cho cao ốc mọc lên, rồi ô nhiễm môi trường, làm giàu dễ dãi bất chấp đạo lý… Tiếng chuông cảnh báo được sân khấu gióng lên. Và người Sài Gòn cũng quyết liệt trong thái độ. Cư dân của xóm nghèo nhất quyết không ký giấy bán đất cho công ty địa ốc. Một nơi khác thì giả tung tin có ma trong rạp hát để không ai mua nó, chờ ngày nó được sáng đèn trở lại. Một nơi kia thì cố hàn gắn trái tim vỡ nát, kéo người ta về với tình yêu và giấc mơ… Cuối cùng, Sài Gòn vừa giữ được nét cũ vừa phát triển đúng hướng, âu cũng là niềm hy vọng mà nghệ sĩ gửi gắm vào tác phẩm, cũng là hy vọng của khán giả.

 

Vương Huyền Cơ, tác giả của vở "Hẻm nhỏ Sài Gòn", bày tỏ mình không phải người Sài Gòn chính gốc nhưng mấy chục năm sống ở Sài Gòn đã yêu thương nơi này như quê hương của mình. "Yêu nét hào sảng, chân thành. Yêu từng con phố, hàng cây… 20 năm trước, tôi đã viết "Xóm nhỏ Sài Gòn" được Sân khấu IDECAF dựng và đoạt giải A trong Liên hoan Sân khấu Mùa thu 1998. Rồi năm nay, tôi viết vở "Đất lành" (đạo diễn đã sửa lại tựa là "Hẻm nhỏ Sài Gòn"). Đất lành là nơi mọi người về đây, được dung chứa, được thành công, chúng ta cũng nên đối xử tử tế với nó. Đừng để mất những giá trị đặc trưng của Sài Gòn".

Còn đạo diễn Ái Như cho biết mình tham gia nhóm viết kịch bản và chủ trương sản xuất vở "Sài Gòn có một ngã tư" bởi "thương" mảnh đất này một cách lạ lùng. "Không thể thờ ơ với những gì đang diễn ra nóng hổi ở Sài Gòn hôm nay. Đành rằng sự phát triển nào cũng phải trả giá nhưng nếu cố gắng thu xếp và có cái tâm thì cái giá ấy sẽ không quá đắt, vẫn có thể giữ lại hồn cốt Sài Gòn, để sau này con cháu mình còn biết về một Sài Gòn đầy đặn lịch sử. Khán giả đồng cảm với vở kịch, dù là người Sài Gòn hay không phải người Sài Gòn, chính ở chỗ khí chất Sài Gòn đã chinh phục trái tim họ. Khí chất ấy vẫn vẹn nguyên dù cảnh vật có đổi thay, dâu bể…" - đạo diễn Ái Như bộc bạch. 

 

Hoàng Kim

Hẻm nhỏ Sài Gòn, ngồi ngó bụi

 

Buổi sáng sớm trong những con hẻm nhỏ trung tâm Sài Gòn có một đời sống bình lặng lạ kỳ. Sự yên tĩnh được đo bằng những cái “xuyệt” trên địa chỉ nhà. Nhà càng nhiều “xuyệt” càng giữ lại được những khoảng tịnh mặc quý giá. Có khi đủ để một tiếng rao cuối hẻm, đầu hẻm nghe thấy.

N.V.N.
N.V.N.

Cách biệt và tương phản hoàn toàn với những con đường xuôi ngược, ùn tắc, huyên náo của những trục lộ chính cách đó vài chục mét.

Dọc các đại lộ Nguyễn Huệ, Hàm Nghi, Lê Lợi vẫn còn những con hẻm có vài cái “xuyệt” như thế.

Dạo bộ trong những con hẻm ấy vào những buổi sáng sớm kiếm một quán mì, bún bò, quán phở xưa để điểm tâm, ngắm nghía vài ba cửa nhà cũ, chuyện trò với mấy ông bà già còn giữ thói quen uống cà phê cóc, đọc nhựt trình kiểu cũ, hít thở cái sinh khí bình dị mà thanh nhã của một đời sống chịu ngưng đọng qua bao biến thiên thăng trầm... đó là thú vui của tôi trong những ngày tháng làm công chức ở khu vực trung tâm.

Có những con hẻm yên tĩnh đến mức tôi có thể ngồi ăn phở, ăn bánh pate chaud, gọi ly cà phê đen đá. Có hôm ngồi nhìn nắng sớm chiếu xuyên qua những nóc nhà, khung sắt cửa sổ hoa văn in xuống lòng hẻm từ sáng đến trưa không muốn về. Một sự quyến rũ khó giải mã từ khung cảnh ngỡ là bình thường ấy.

 

Còn những sáng mùa đông, đôi khi có cảm giác gió qua lòng hẻm se se, vạt nắng trước mặt có bàng bạc chút mù khô để ly cà phê đen đá không đường cũng thơm hơn một chút, dư vị ngọt hậu hơn những nơi khác, dù biết chắc, thành phần và cách pha chế e vẫn thế.

K. ngồi đó, sau những chuyến bay dài ngày, New York, Đài Loan, Paris, Hong Kong, California... Em nói đôi khi em cần một chút tĩnh lặng giữa Sài Gòn như vậy ở quãng giữa những chuyến bay để biết mình còn neo đậu vào một thành phố, một khung cảnh, một múi giờ.

Bên bàn cà phê góc hẻm, tôi sẽ hỏi thăm em về các chuyến bay, về nghề tiếp viên hàng không, về khát vọng được đi đây đó hay đôi khi là những phần việc mà em phải làm trên những đường bay dài. Tôi lại hỏi một tiếp viên lâu năm thì có còn bị chứng jet lag (sự xáo trộn, mỏi mệt sau những chuyến bay dài xuyên qua nhiều vĩ tuyến) hay không?

Em nói những chuyến bay, những hành trình xê dịch đã thành quen, thậm chí, có khi không còn cảm nhận về giờ khắc nơi nọ với nơi kia, bởi quá nhiều buổi sáng mở mắt ra là chẳng thấy gì ngoài một vùng mây trắng hay trời xanh trong thăm thẳm và tiếng ù ù của động cơ.

Một trạng thái bồng bềnh trôi nổi khiến ta chẳng nghĩ mình thuộc về đâu thành phố quê hương nào cả.

Vì thế em cần những ngày lang thang trong những nơi đậm đặc Sài Gòn như vậy. Thèm ngồi ngó bụi. Thèm được thành phố đi vào các giác quan. Và con người. Và tiếng nói. Để những chuyến bay tới, khi đẩy vali bước vào một phi trường, lòng thấy yên ổn hơn.

Thế rồi gần nơi tôi và em đang ngồi, có một hôm thật lạ, mỗi cửa nhà trong lòng hẻm nhỏ có một cụ già bắc ghế chống cằm ngó nắng. Tôi phát hiện ra cái cảnh kỳ lạ ấy và ban đầu thì hài hước bảo với em rằng: “Này K., hãy tưởng tượng ba, bốn mươi năm sau, chúng ta cũng sẽ như thế, mỗi sáng sớm mỗi chiều vẫn ngồi tựa cửa ngó xa xăm”.

Em thắc mắc: “Không biết ngồi lặng như thế, trong đầu các cụ đang nghĩ về điều gì?”. Tôi bảo: “Có thể họ nghĩ về con cái ở xa, nhớ hết đứa cháu này đến đứa cháu khác, cũng như cha mẹ chúng ta ở quê nhà thôi. Hoặc có thể nghĩ về những biến cố trong cuộc đời, là thất bại nọ thành công kia, là chuyện ân nghĩa nọ ân tình kia”.

Nhưng em lại bảo: “Không, nhìn mắt họ kìa, trong veo như thế, chắc họ đang nhìn vào thời gian. Họ ngó bụi mà có khi chẳng nghĩ gì. Chỉ chúng ta mới cố nghĩ!”.

Chẳng biết cô tiếp viên hàng không xinh đẹp kia có ẩn ý gì không, nhưng với tôi, cách dùng chữ “ngó bụi” đã đủ sức trừu tượng hóa khi diễn tả một trạng thái nhìn sâu vào thời gian và những hữu hạn kiếp người.

Đó là cái nhìn của những người từng kinh qua những thăng trầm suốt cuộc đời dài, nay chọn cách thế ngồi lại bên bờ nhìn nước chảy mây trôi. Hay cũng chỉ có thể rằng, họ đang thụ động về mặt thể chất, chấp nhận để đám mây trắng vô tri vây phủ trước khi thiên thu phủ bóng lên kiếp sống.

Đúng, tôi và em chỉ là những người trẻ cố nghĩ. Nhưng làm sao diễn giải hết một cái nhìn? Thấy không, ngay cả ngồi ngó bụi, thì mỗi cụ cũng mỗi một tư thế và một giờ giấc. Không ai như ai.

Những buổi sáng lang thang hẻm nhỏ Sài Gòn, tôi chẳng biết có làm K. yên tâm hơn trong cảm giác về một chốn neo đậu trên vỏ địa cầu.

Còn tôi, cà phê, phở, bún bò xưa hay những mảnh bột giòn tan, vị nhân thơm của bánh pate chaud, chút đắng đót của ly cà phê đen đậm, và nữa, những ánh mắt ngó bụi trong các con hẻm tĩnh lặng Sài Gòn đang làm một cuộc bày biện thú vị có tên Thời Gian. Những hẻm tĩnh lặng đứng ngoài lao xao để mỗi người một cách thế soi chiếu bóng hình mình trong bóng hình phố.

Những chiếc ghế mây cũ kỹ, khung cửa gỉ sét bên các mảng bức tường ẩm lún phún rêu, biết bao cuộc đời đã trôi qua và biết bao làn bụi đã tan?■

NGUYỄN VĨNH NGUYÊN

Ngã tư nổi tiếng đất Sài thành

Sài Gòn có rất nhiều ngã tư nhưng có một ngã tư nổi tiếng từ ngày xưa cho đến nay: Ngã tư Quốc Tế.
Khu vực Ngã tư Quốc Tế ngày nay tập trung nhiều khách Tây /// Ảnh: Khả Hòa
Khu vực Ngã tư Quốc Tế ngày nay tập trung nhiều khách Tây
ẢNH: KHẢ HÒA
 
Nguồn gốc tên quốc tế
Ngã tư này để chỉ khu vực giao nhau của bốn con đường: Bùi Viện (tên xưa là Bảo Hộ Thoại), Đề Thám (Dixmude), Trần Hưng Đạo (Galliéni), Đỗ Quang Đẩu sau rạp hát Nguyễn Văn Hảo, gần dãy nhà lầu Tháp Ngà (Tour d'Ivoire). Theo tài liệu, trước thời gian khoảng năm 1950 - 1951, nơi này đã xảy ra một vụ cháy lớn thiêu rụi toàn bộ những căn nhà lụp xụp trong khu vực Trần Hưng Đạo - Bùi Viện - Đề Thám. Năm 1952, nhà đầu tư đã cho xây dựng hàng loạt căn hộ liền kề tại đây. Dấu tích nay vẫn rất rõ ràng trên đường Trần Hưng Đạo đoạn từ Đề Thám cho tới Nguyễn Cư Trinh. Đó là những căn nhà xây theo kiểu 1 trệt 2 lầu, có những đường nét kiến trúc giống hệt nhau.
Có phải bắt nguồn từ rạp Nguyễn Văn Hảo khiến cho ngã tư này có cái tên “tiền định” là Quốc Tế? Vì theo những cư dân đã già theo năm tháng ở khu vực này thì đào kép cải lương hát ở rạp Nguyễn Văn Hảo thường ra đây cà phê trước giờ tập tuồng, sau khi vãn hát thì nhậu nhẹt. Dân mê cải lương ra đây nhìn mặt thiệt của đào kép không tốn tiền, giới làm ăn buôn bán, chạy áp phe ghé đây ngồi để lây cái sang. Nhiều tiệm ăn phục vụ cho giới trung lưu cũng như người lao động với các món ăn sáng đủ thể loại: bánh cuốn, bánh xèo, xôi vò, xôi rượu nếp, xôi bắp, xôi đậu đen, khoai mì, khoai lang, bánh mì thịt, hủ tiếu Nam Vang, hủ tiếu Mỹ Tho, phở, cơm tấm bì, sữa đậu nành, đậu hũ, bánh khúc... Bởi vậy, khu này đông đúc là lẽ tất nhiên.
Thêm nữa, một lực lượng cầm bút thời đó thường tập trung tại đây để ăn sáng, cà phê, cà pháo, săn tin, trong khi giới nhà văn thì ra ngồi ở quán Cái Chùa (Pagode), ký giả nước ngoài thì tập trung ở khu Continental, Givral. Thời ấy đường Phạm Ngũ Lão (tên cũ là Colonel Grimaud) có một đoạn giữa Đề Thám và Đỗ Quang Đẩu - chỉ dài hơn vài trăm mét mà có đến mấy nhà in. Và một dãy phố nữa, đối diện chợ Thái Bình là khu tập trung in ấn và xuất bản của một số tờ báo, tạp chí. Các tạp chí Văn, Tuổi Ngọc, Màn ảnh, Kịch ảnh và những tờ nhật báo, tuần báo, tạp chí... đa số đều sống “tầm gửi” theo nhà in. Khu này lại có phòng trà ca nhạc đầu tiên của Sài Gòn tên Anh Vũ. Vì vậy khu Phạm Ngũ Lão và Bùi Viện, Đề Thám gần đó tập trung đầy các anh ký giả mặc áo bốn túi. Lúc đó người ta thường gặp ở quán cà phê Vinh Toàn các anh ký giả kịch trường, những người đi săn tin, bắn tin về kịch trường lúc nào cũng túc trực ở đây. Chẳng bao lâu nơi đây trở thành trung tâm tin tức, từ địa phương đến quốc tế, từ đó phát sinh tên Ngã tư Quốc Tế.

Ngã tư nổi tiếng đất Sài thành - ảnh 1
 
Quán cà phê ở khu vực Ngã tư Quốc Tế thập niên 1950 - 1960
ẢNH: LIFE
 
Nơi ấm áp tình người
Vì là nơi tập trung khá nhiều thành phần nên Ngã tư Quốc Tế cũng là nơi ấm áp tình người, tình nghệ sĩ và đồng nghiệp giới báo chí nên khi ngồi kể lại kỷ niệm nhiều bậc cao niên còn nhớ đến chủ quán bi da Thanh Tâm. Ông tên thường gọi là Tư, đã cho mượn địa chỉ của tiệm bi da để các nghệ sĩ đi nam ra bắc, ai có cần gửi thơ về cho các nghệ sĩ không nhà mà đang theo đoàn hát ở Sài Gòn, họ tới đó mà nhận thơ. Có nhiều người gửi thơ mà không tiền mua cò (tem), nhà dây thép (bưu điện) phạt, ông chủ tiệm vẫn vui lòng trả tiền phạt để cho thơ đừng bị thất lạc. Góc Đề Thám - Bùi Viện có một quán cà phê kho không tên mà trước cửa chủ quán treo tấm bảng viết hai câu thơ lục bát: Uống đâu cũng phải trả tiền/Uống đây giúp đỡ bạn hiền - cám ơn.
 
Sài Gòn 'biến' phố Tây thành phố đi bộ: Doanh nghiệp lữ hành muốn làm ngay
Theo nhà văn Trương Đạm Thủy thì đa số khách ghé quán “bạn hiền” là nhân viên của các gánh hát đang lưu trú nơi rạp Nguyễn Văn Hảo kế bên vì ông chủ quán này xưa cũng là nghệ sĩ của các đoàn hát. Về sau Tổ không đãi nữa nên về đây mở quán. Không đi hát nữa nhưng vẫn nhớ nghề nên mở quán cũng chọn ở gần rạp hát để “bạn hiền” còn thường xuyên gặp gỡ chuyện trò cùng các đồng nghiệp. Buổi trưa thì khu Ngã tư Quốc Tế hơi im ắng vì nghệ sĩ thì về... ngủ, ký giả thì về viết tin, bài còn giới áp phe thì đi nhậu chỗ khác. Còn ban đêm thì khu này lại đầy sinh khí ăn uống bình dân, đèn đuốc sáng trưng cho tới khi vãn hát với các món ăn lề đường muôn đời: nem nướng, bánh mì thịt, bò bía, bò viên, bò khô đu đủ, chả giò. Mùi thức ăn bay cả một góc trời.
Bây giờ khung cảnh cũng chẳng khác nhưng nhà cửa khang trang, đẹp đẽ hơn và đầy... Tây ba lô. Nghĩa là quốc tế thứ thiệt chứ không phải quốc tế như ngày xưa. Người khu quốc tế thời xưa đến khu quốc tế... ba lô thì không còn thấy đào, thấy kép ngày trước cũng như những ký giả nội địa ngồi “tám” chuyện in-tẹc-ná-sòn-nồ! (international). Người đến khu quốc tế ngày nay đa phần là Tây ba lô, còn người Việt thì chỉ ăn chơi, nhậu nhẹt. Không còn là nơi để săn tin đem về cho tờ báo đang đói bài dù chỉ là tin... vịt!

Nhà văn Lê Văn Nghĩa

 
xem thêm Các rạp cải lương xưa ở Sài Gòn tại đây

Nguồn tin: tcgd theo NLĐ - TTO - TNO
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

CHUYỂN ĐẾN WEBSITE...

DUY TRÌ TRANG WEB

Đăng nhập thành viên

NSMAU
animation

Facebook

NS ANIMATION NHO

Nghệ sĩ Trung Dân xúc động khi được khen thế vai NSND Diệp Lang

Trong đời nghệ sĩ, một lần được thế vai diễn của thần tượng chắc chắn sẽ là kỷ niệm khó quên trong sự nghiệp hóa thân với hàng trăm số phận. Nghệ sĩ Trung Dân đã có những khoảnh khắc đáng nhớ.

 

Kim Tiểu Long: "Ly hôn" là món quà tôi tặng cho đời mình

Buổi ra mắt MV như một lời tâm sự tận đáy lòng của người nghệ sĩ trước những hoàn cảnh ly hôn, ảnh hưởng lớn đến con cái mà NSƯT Kim Tiểu Long muốn nhấn mạnh.

 

Hành trình 20 năm - Một trang web để đời

Làm sao nói hết đuợc, làm sao đo đuợc sự phát triển , nổ lực của trang web trong 20 năm , làm sao thấu hiểu hết đuợc những công việc thầm lặng của Admin, ban điều hành và hàng nghìn thành viên tâm huyết của web cailuongvietnam.com.

 

Nghệ Sĩ hài Hồng Vân "thắng án" CEO Nguyễn Phương Hằng ngoạn mục

Nữ nghệ sĩ hề đa năng Hồng Vân là một trong những nghệ sĩ đầu tiên được réo tên trong danh sách phong sát nghệ sĩ trong Đ Ra Ma của bà Hằng năm 2022,

 

Lê Phương mê làm đào chánh, như "nhặt được vàng" với phim "Sáng đèn"

Không ai có thể ngờ ước mơ từ thuở nhỏ của diễn viên Lê Phương là được làm đào chánh trên sân khấu cải lương.

 

Nghệ sĩ Diệu Hiền: Ai hỏi, tui nói tui là bạn của Bạch Tuyết

Đến chúc mừng bạn thân Bạch Tuyết ra mắt Học viện cải lương, nghệ sĩ Diệu Hiền tiết lộ từ lâu bà muốn nói rằng bà hãnh diện khi có người bạn như Bạch Tuyết.

 

Cá tháng Tư

Ngày Cá tháng Tư được biết đến là ngày mọi người có thể mang lại tiếng cười sảng khoái cho nhau, có thể thỏa thích nói dối hay lừa mọi người theo kiểu trò đùa vô hại mà không bị chỉ trích, trách mắng.

 

Nghệ sĩ Phước Sang bị đột quỵ

Thông tin này khiến nhiều nghệ sĩ là đồng nghiệp của ông bầu Phước Sang quan tâm. Bởi, ngoài tài năng diễn xuất ông còn là người sáng lập nhóm hài “Tuổi đôi mươi” và sân khấu kịch Sài Gòn.

 

Nghệ sĩ Bích Hạnh đánh đổi nghệ thuật cho gia đình, cuối đời lủi thủi một mình

Tại chương trình 'Người kể chuyện đời', nghệ sĩ cải lương Bích Hạnh có những trải lòng về chặng đường hoạt động nghệ thuật và cuộc sống ở tuổi ngoài 70.

 

NSƯT Kim Phương, NSƯT Mỹ Hằng đào tạo 60 học viên cho nghệ thuật cải lương

Nỗ lực tạo thêm nhiều hạt nhân nòng cốt đẩy mạnh các hoạt động văn hóa nghệ thuật, trong đó có nghệ thuật đờn ca tài tử và cải lương, Nhà hát cải lương Trần Hữu Trang đã tạo được uy tín trong việc truyền lửa đam mê cho giới trẻ.

 

Tiết lộ bí mật của cố diễn viên Mai Phương

Ca sĩ Ngọc Châu, bạn thân cố diễn viên Mai Phương, mới đây tiết lộ Mai Phương từng từ chối lời cầu hôn và cơ hội sang Mỹ định cư.

 

Nghệ sĩ Linh Huyền: Góp sức nhỏ quảng bá nghệ thuật cải lương

Trong số hiếm hoi các cuộc thi tìm kiếm giọng ca cải lương hiện nay, cuộc thi tuyển lựa giọng ca cải lương Út Trong Award do nghệ sĩ Linh Huyền tổ chức vẫn giữ được nét độc đáo riêng của mình.

 

NSND Thanh Điền tới lễ trao danh hiệu nghệ sĩ và nhận cùng lúc 2 tấm bằng danh hiệu NSND. Một cho ông, một cho người vợ quá cố Thanh Kim Huệ.

Tại Nhà hát lớn Hà Nội ngày 6.3, NSND Thanh Điền một mình nhận tới 2 tấm bằng danh hiệu NSND. Một cho mình, một cho người vợ quá cố - nghệ sĩ cải lương Thanh Kim Huệ.

 

Lần đầu diễn kịch sử Việt, Hiếu Hiền nhớ mẹ - cố nghệ sĩ Kim Ngọc

Là người con hiếu thảo, luôn nhớ những bài học kinh nghiệm mà mẹ của mình truyền dạy, nghệ sĩ Hiếu Hiền mỗi khi quay về sàn diễn kịch nói đều mang trong tim hình ảnh của mẹ - cố nghệ sĩ Kim Ngọc.

 

Đầu xuân, ăn chè kia chứ

Ba tôi luôn mong cả nhà dù bận rộn thế nào đều về sum họp đầu năm, bên chén chè kia chứ ngọt ngào. Tôi cũng hy vọng mỗi người chúng ta hãy trân trọng mỗi mùa xuân khi vẫn còn đủ đầy người thân bên cạnh. Hãy cất bớt gánh lo toan để cùng nhau đón chào năm mới. Đôi khi, bao nhiêu vật chất đều không ấm áp bằng một cái tết đoàn viên.

 

NSND Trọng Hữu lý giải vì sao thế hệ vàng sân khấu cải lương vẫn còn ăn khách?

Trong ngày lãnh đạo TP HCM tổ chức gặp gỡ văn nghệ sĩ tiêu biểu, NSND Trọng Hữu đã trao đổi với PV báo Người Lao Động về suy nghĩ của ông về thế hệ nghệ sĩ vàng của sân khấu cải lương dù đã U80 vẫn còn được khán giả mến mộ.