NSƯT
Hồ
Kiểng:
“Chết
lâm
sàng
vì
rắn”
Trong
cuộc
đời
làm
nghệ
sĩ,
tôi
đã
đóng
hơn
40
vai
lão
nông
Nam
bộ.
Chính
vì
thế,
việc
tiếp
xúc
với
các
con
vật
như
trâu
bò,
ếch,
cua,
cá,
rắn,
chuột,
heo,
ngựa…là
chuyện
rất
bình
thường.
Đóng
riết
rồi
cũng
quen,
tôi
thành
thạo
luôn
việc
nuôi
bắt
các
con
vật
này
như
một
nông
dân
thứ
thiệt.
Tuy
nhiên,
cũng
từ
các
vai
diễn
này
mà
tôi
có
hai
kỷ
niệm
“sống
chết”
nhớ
đời.
Năm
55
tuổi,
tôi
đi
lên
Cao
Bằng
quay
phim
Rừng
xà
nu,
trong
cảnh
diễn
chung
với
ngựa,
tôi
bị
ngựa
đá
ngã
gãy
đốt
sống
phải
đi
cấp
cứu,
chạy
chữa
hơn
một
năm
không
thuyên
giảm,
tôi
phải
sang
nước
ngoài
thay
hai
đốt
sống
giả
và
“sống
chung”
với
nó
tới
bây
giờ.
Nhưng
nhớ
nhất
là
năm
63
tuổi,
tôi
vai
ông
già
bắt
rắn
trong
phim
Đêm
săn
tiền
của
đạo
diễn
Thế
Ngữ.
Cảnh
quay
tại
Biên
Hòa,
Đồng
Nai,
trong
đêm
tối,
tôi
đeo
cái
giỏ
cùng
một
cây
sắt
nhọn
dài
ra
đồng
bắt
rắn.
Bất
ngờ
tôi
bị
một
con
rắn
hổ
mang
trong
bụi
rậm
cắn
cho
một
phát,
tôi
chết
lâm
sàng
đúng
ba
ngày
ba
đêm.
Khi
mọi
người
trong
đoàn
khóc
lóc
lo
chuẩn
bị
hậu
sự
thì
tự
nhiên
tôi
tỉnh
lại
như
một
phép
màu.
Lúc
đó,
tôi
mới
biết
mình
không
đi
“chầu
Diêm
Vương”
là
nhờ
chai
nước
biển
mua
từ
Nhật
Bản,
chiết
xuất
từ
ngựa
là
thứ
hóa
giải
được
nọc
rắn.
Đóng
xong
phim
này,
tôi
có
làm
mấy
câu
thơ
kỷ
niệm:
“Miền
Nam
trên
xa
lộ
Biên
Hòa/
Bắt
rắn
đóng
phim
tưởng
hóa
ma/
Nọc
độc
thấm
vào
tim
nghệ
sĩ/
Đêm
săn
tiền
hóa
bản
tình
ca”.
Cẩm
Ly:
suýt
xỉu
vì
bị
fan
cuồng
nhát
rắn
Tôi
đã
từng
đi
biểu
diễn
phục
vụ
khán
giả
ở
rất
nhiều
nơi
trên
khắp
mọi
miền
đất
nước.
Khán
giả
miệt
vườn
có
những
người
dễ
thương
nhưng
cũng
có
những
người
chơi
trò
quái
ác
mà
tôi
không
thể
tưởng
tượng
nổi.
Tôi
đã
từng
bị
khán
giả
miền
quê
xin
lên
hát
chung
rồi
cố
tình
giật
micro
hoặc
trát
mắt
mèo
vào
người
nhưng
chuyện
đó
vẫn
chưa
kinh
sợ
bằng
chuyện
fan
cuồng…nhát
rắn.
Số
là
năm
2005,
tôi
về
biểu
diễn
ở
huyện
Bình
Đại
(tỉnh
Bến
Tre)
cho
đoàn
ca
nhạc
Phương
Tường,
khi
tôi
đang
biểu
diễn
hăng
say
trên
sân
khấu
thì
bỗng
dưng
từ
phía
khán
giả,
một
con
rắn
lục
xanh
quăng
lên
trúng
ngay
người
tôi.
Lúc
đó,
tôi
quá
bất
ngờ
và
sợ
hãi
đến
nỗi
miệng
á
khẩu,
chân
cứng
ngắc,
chút
nữa
là
tôi
đã
xỉu.
Sau
vài
giây
hoàn
hồn,
thay
vì
hát,
tôi
cứ
nhảy
choi
choi
trên
sân
khấu.
Tôi
rất
giận
vì
trong
khi
tôi
sợ
đến
xanh
mặt
thì
một
nhóm
fan
cuồng
ngồi
dưới
cười
vang
đắc
ý.
Đêm
diễn
cũng
vì
thế
mà
bị
ngưng
lại.
Sau
đó,
các
vệ
sĩ
của
đoàn
tạp
kỹ
này
cũng
đã
cảnh
cáo
nhóm
fan
cuồng
nhưng
tôi
thì
không
còn
tinh
thần
biểu
diễn
được
nữa.
Từ
nhỏ
cho
đến
bây
giờ,
hai
con
vật
mà
tôi
sợ
nhất
chính
là
chuột
và
rắn.
Hiện
tại,
mỗi
lần
về
vùng
sâu
-
vùng
xa
diễn,
tôi
đều
rất
ám
ảnh
nên
lúc
nào
cũng
phải
có
ông
xã
đứng
sau
cánh
gà
tôi
mới
yên
tâm.
Siêu
mẫu
Mai
Giang
khổ
vì
"bạn
diễn"
rắn
Bình
thường,
nhìn
thấy
chuột
hoặc
gián
tôi
đã
toát
mồ
hôi,
còn
trong
tập
6
của
Vietnam's
Next
Top
Model
2012,
tôi
phải
chơi
cả
với
rắn.
Số
là
ban
tổ
chức
cuộc
thi
bắt
buộc
các
người
mẫu
phải
chụp
hình
cùng
hơn
50
chú
rắn
roi
xanh
lục
lá
với
chủ
đề
mang
hơi
thở
Tân
cổ
điển
của
những
bức
họa
ở
thế
kỉ
thứ
17.
Đây
là
lần
đầu
tiên
chúng
tôi
chứng
kiến
nhiều
rắn
bò
ngổn
ngang
đến
như
vậy,
lại
còn
phải
bỏ
qua
nỗi
sợ
hãi
để
tập
trung
tạo
dáng,
diễn
xuất
cùng
những
bạn
diễn
thích
ngoe
nguẩy
cuộn
vòng
trên
cổ,
trên
tóc,
luồn
vào
trong
áo
váy.
Được
biết
BTC
phải
mất
hơn
một
tuần
lùng
sục
khắp
nơi
mới
mua
đủ
số
rắn
này.
Tất
nhiên
là
50
chú
rắn
lục
lá
(roi
xanh)
này
đều
đã
được
kiểm
định
là
hoàn
toàn
vô
hại
nhưng
khi
nhiếp
ảnh
Nam
Trung
vừa
mở
chiếc
khăn
phủ
số
rắn
ra
các
cô
gái
đều
hét
toáng
lên
vì
hoảng
sợ.
Tôi
rùng
mình
như
chỉ
chực
lăn
ra
ngất
khi
"bạn
diễn"
là
những
con
rắn
trườn
trên
tay.
Ngay
cả
khi
đã
bỏ
chúng
xuống,
nỗi
sợ
hãi
vẫn
còn
đeo
đẳng
khiến
các
bạn
phải
thi
nhau
động
viên
ổn
định
tinh
thần
cho
tôi.
Tưởng
rằng
đây
sẽ
là
một
thử
thách
khiến
các
cô
gái
phải
bỏ
cuộc,
nhưng
tất
cả
các
thí
sinh
chúng
tôi
đã
gạt
nước
mắt,
khẳng
định
bản
lĩnh
và
hoàn
thành
phần
chụp
ảnh
của
mình.
Với
tôi,
để
có
được
vài
bức
ảnh
ấn
tượng
đó,
tôi
và
nhiếp
ảnh
đã
mất
trọn
một
ngày.

Nghệ
sĩ
Mạc
Can
&
đạo
diễn
Vinh
Sơn
trong
Đất
Phương
Nam
Nghệ
sĩ
Mạc
Can:
Bác
Ba
Phi
kể
chuyện
rắn
hổ
mang
Trong
bộ
phim
truyền
hình
Đất
Phương
Nam
của
đạo
diễn
Vinh
Sơn,
tôi
vào
vai
Bác
Ba
Phi
nên
đã
về
vùng
U
Minh
Hạ
“nằm
vùng”
suốt
hai
tháng
trời.
Rừng
này
rất
nhiều
rắn
nước,
rắn
hổ
mây.
Một
hôm,
đang
nấu
ăn,
chị
đầu
bếp
của
đoàn
hoảng
hồn
la
lớn
rồi
quăng
đũa
bỏ
chạy
vì
một
con
rắn
trên
mái
nhà
rơi
tủm
vào
nồi
canh
chua.
Bản
thân
tôi
cũng
mấy
lần
toát
mồ
hôi,
nín
thở
chờ
rắn
bò
qua
người
lúc
nằm
nghỉ
dưới
mấy
bụi
tràm
chờ
cảnh
quay.
Ban
đầu
trong
kịch
bản,
nhân
vật
Bác
Ba
Phi
không
có
mấy
mẩu
chuyện
kể
về
rắn.
Nhưng
sau
mấy
ngày
tiếp
xúc
với
những
thợ
săn
rắn
kỳ
cựu
ở
vùng
U
Minh
Hạ,
tôi
thu
lượm
được
rất
nhiều
chuyện
về
rắn
hổ
mây
khổng
lồ
mang
hơi
hướng
chuyện
của
bác
Ba
Phi.
Được
sự
đồng
ý
của
đạo
diễn,
nhân
vật
bác
Ba
Phi
của
tôi
đã
mang
những
mẩu
chuyện
này
vào
trong
phim.
“
Trong
rừng
U
Minh
Hạ,
ở
khu
Vồ
Dơi,
rắn
hổ
mây
khổng
lồ
săn
mồi
rất
nhàn
nhã.
Chúng
chỉ
việc
dựng
thân
mình
qua
ngọn
cây,
há
miệng
toang
hoác
để
cho
các
đàn
chim
tưởng
là
cây
lớn,
chui
vào
miệng
đậu,
làm
tổ,
thế
là
bị
nuốt
chửng.
Khi
no
mồi,
rắn
nằm
ngủ
trong
rừng,
tôi
tò
mò
lén
tới
ôm
thử,
thấy
chu
vi
vòng
bụng
của
chúng
hết
ba
vòng
tay
người
lớn.
Hoặc
vào
mùa
khô,
nước
ở
U
Minh
Hạ
rút
dần,
cá
tụ
vào
những
vũng
nước
trũng
nhiều
vô
kể.
Bọn
rắn
khổng
lồ
lười
xuống
vũng
mò
từng
con
để
ăn
nên
nó
quấn
đầu
và
đuôi
vào
thân
cây,
còn
phần
thân
thả
võng
xuống
vũng
nước.
Bụng
nó
thóp
lại
như
cái
gầu,
rồi
thân
rắn
cứ
thế
đung
đưa,
tát
một
lúc
thì
cạn
cả
vũng
nước
rồi
tha
hồ
ăn
cá…”.
Trước
khi
phim
lên
sóng,
về
Sài
Gòn
tôi
kể
mấy
câu
chuyện
này
cho
bạn
bè
nghe,
ai
cũng
ôm
bụng
cười
vì
tài…nói
dóc
của
bác
Ba
Phi.
Minh
Minh
Ý kiến bạn đọc