Một bác sĩ nội trú đã lấy bệnh tật và cuộc đời Phan Lạc Hoa làm luận văn tốt nghiệp, nhưng cũng như nhạc sĩ tài hoa, bản luận văn ấy không còn.
Nỗi đau chồng chất
Tuy đã ly dị, nhưng không có nhà riêng, Phan Lạc Hoa và Thanh Hoa vẫn chung một căn hộ tập thể chật chội được ngăn đôi bằng bức phên cót. Tinh thần ngày càng hoảng loạn, những bữa rượu suông đói cơm triền miên và những canh bài thâu đêm khiến Phan Lạc Hoa phải vào điều trị tại bệnh viện Bạch Mai với bệnh án teo xơ gan, tổn thương vỏ não và loét nặng 2/3 dạ dày.
Năm 1981, ông trở thành "bệnh nhân yêu mến" của khoa Tâm - Thần kinh, bệnh viên Bạch Mai. Cuộc đời và bệnh tật của ông được một sinh viên nội trú quan tâm, chọn làm luận văn tốt nghiệp Bác sĩ nội trú khóa 1979 - 1982.
Bác sĩ Sao Hồng nhớ lại buổi bảo vệ luận văn mang tên "Tâm căn, bệnh do căn nguyên tâm lý và sang chấn tinh thần": "Tôi đã khóc khi nghe anh Việt trình bày luận văn trước hội đồng. Bản luận văn như một tiểu thuyết cuộc đời chìm nổi của Phan Lạc Hoa thấm đẫm nước mắt và nhân tình thế thái. Không riêng gì tôi, các bạn tôi, các bác sĩ, y tá và hộ sinh đều rơi nước mắt".
![]() |
Nghệ sĩ Thanh Hoa. |
Bệnh nhân Phan Lạc Hoa, sau một thời gian điều trị cuối cùng được chẩn đoán thể tâm căn. Thể bệnh này không gây nguy hiểm cho xã hội cũng như bản thân họ. Chính chẩn đoán cuối cùng này đã tránh cho ông khỏi phải đi điều trị lâu dài ở… Trâu Quỳ, nơi có bệnh viện Tâm thần Trung ương. Nỗi đau của Phan Lạc Hoa càng chồng chất khi cậu con trai bé bỏng Phan Cao Nguyên mất đi. Hơn một tuổi, Cao Nguyên bị tiêu chảy nhưng mức độ chưa trầm trọng. Khi vào Viện Nhi (hồi đó đang ở trong Bệnh viện Bạch Mai) điều trị, cháu nằm chung phòng với một cháu trai cùng tuổi nhưng bị bệnh nặng hơn. Hai đứa khá giống nhau nên y tá điều trị đã sơ suất không "3 tra 3 chiếu" khi thực hiện chỉ định truyền dịch của bác sĩ. Thay vì thực hiện cho cháu bên cạnh, y tá đã truyền cho cháu Nguyên. Kết quả là cháu Nguyên bị phù phổi cấp không cứu được.
Bác sĩ Sao Hồng nói: "Chuyện này, tôi nghe các anh lớp trên đi học lâm sàng Nhi kể lại. Cho đến bây giờ, mình vẫn nghĩ, nếu Cao Nguyên còn sống, chắc bệnh nhân Phan Lạc Hoa không tìm cách giải thoát bế tắc một cách bi thương như thế...".
Phan Lạc Hoa vẫn sống giữa hai trạng thái, lúc trầm cảm, lúc tỉnh táo và lao vào sáng tác ngay tại bệnh viện như thể đang đi an dưỡng. Mỗi lúc ông về căn hộ tập thể, tiếng cười rộn rã bên kia tấm phên cót là tiếng đau xé lòng của bên này. Nhưng không thể ngờ, nhạc sĩ đã tự chọn cho mình cái chết vào "đêm chủ nhật định mệnh" đó.
Những đêm cuối cùng nghe Thanh Hoa hát 30 năm đã trôi qua, bác sĩ Sao Hồng vẫn không thể quên đêm chủ nhật, 19/9/1982, một đêm thu Hà Nội se lạnh. Đêm ấy ca sĩ Thanh Hoa - đã hoàn thành thủ tục ly hôn trước đó một tháng - có một đêm xuất thần trong cả hai show diễn tại Rạp Công Nhân và Nhà hát Lớn. Tôi có được giấy mời từ ông dượng là sếp của báo Lao Động, vì thế, đêm 19/9, tôi là một trong những khán giả của Rạp Công Nhân (đường Tràng Tiền). Những bài hát nức tiếng mà ca sĩ Thanh Hoa hát tối đó tôi cũng đã nghe nhiều lần nhưng chưa bao giờ chán: Tàu anh qua núi, Tình yêu trên dòng sông quan họ, Em vẫn đợi anh về.
![]() |
NSND Thanh Hoa hạnh phúc bên đứa con trai Tôn Thất Thái Sơn. |
Hôm đó, tôi biết vẫn như thường lệ, "bệnh nhân đặc biệt" được "tại ngoại" và đang đứng bên cánh gà của Rạp Công Nhân. Như bao lần ông kể, sau khi ly thân, mỗi lần Thanh Hoa đi hát, là ông tự nhủ mình hãy ở nhà. Nhưng khi vì bạn bè, lúc vì con cái mà ông đến nghe "người đàn bà hát". Cũng có lúc ông đến với đêm diễn của vợ mình như người… mộng du. Những khi như thế giọng hát của Thanh Hoa càng vút cao và những tiếng vỗ tay không dứt yêu cầu ca sĩ hát lại, ông cảm thấy như ngực mình nhói đau và đầu óc quay cuồng. Cùng hai con và bạn bè thân thiết đi "cổ vũ" cho vợ, nhưng ông thường hoặc ra về trước với con hoặc một mình theo các "chiến hữu" đi… cuốc lủi. Thanh Hoa có nhiều người đưa đón và thường kéo nhau đi ăn hay uống nước sau buổi diễn.
Rạp Công Nhân lúc 20h, khi hát xong phần của mình, ca sĩ Thanh Hoa "chạy" sang Nhà hát Lớn ngay đầu đường Tràng Tiền. Nói như ngôn ngữ bây giờ, khi đó Thanh Hoa đang là ca sĩ "hot". Ông, con gái và bạn bè tất nhiên cũng theo sang.
Tại Nhà hát Lớn, 3 bài hát kết thúc chương trình của "người đàn bà hát": Tàu anh qua núi, Vì sao anh ra đi, Em vẫn đợi anh về, như giọt nước cuối cùng làm tràn căng cái hộp sọ đã quá u uất, và đẩy bệnh nhân đến tận cùng tuyệt vọng.
![]() |
Sao Hồng (bên trái) thời còn là sinh viên trường Y. |
Hôm sau, sinh viên trường Y và Khoa Tâm - Thần kinh bệnh viện Bạch Mai được báo tin "bệnh nhân đặc biệt" sẽ không bao giờ trở về nữa. Xung quanh cái chết của Phan Lạc Hoa có rất nhiều lời đồn đoán và thêu dệt. Ông tự tử, nhưng không để lại một lá thư tuyệt mệnh nào. Cả bộ môn, khoa Tâm thần và sinh viên tiếc nuối cảm thương xen lẫn chút ân hận vì giá như đừng để nhạc sĩ về thăm nhà vào chủ nhật đó!
Nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo cho biết, theo lời kể của Thanh Hoa, sau đêm diễn, khi các con đã ngủ, Phan Lạc Hoa pha cà phê "thương lượng" với Thanh Hoa hủy giấy ly hôn, nhưng không được. Anh tuyên bố cả hai sẽ "đi tàu suốt" (nghĩa là cùng chết). Thanh Hoa sợ quá chạy sang nhà cô gái bên cạnh. Một lát, nghe tiếng đạp tường vọng sang, Thanh Hoa có linh tính không ổn, chạy về nhà từ cửa sau, không thấy Phan Lạc Hoa ở trong nhà, còn cửa trước đã bị khóa ngoài. Sợ quá, Thanh Hoa chạy vòng dãy nhà A4 gõ cửa nhạc sĩ Lê Đình Lực. Khi Thanh Hoa và Lê Đình Lực đến hiên trước cửa nhà thì thấy Phan Lạc Hoa đã treo cổ, liền kêu cứu.
Mọi người đưa được Phan Lạc Hoa xuống, rồi đưa anh sang bệnh xá khu tập thể Đài Tiếng nói Việt Nam cấp cứu, nhưng đã muộn, vì trước đó anh uống cà phê pha rượu. Sau cái chết đó, Thanh Hoa phải đối diện những lời thoá mạ và chỉ trích phi lý của người đời.
Sinh viên trường Y đi dự đám tang Phan Lạc Hoa kể lại, những chiến hữu văn nghệ tâm giao với ông, trước lúc ném cho ông nắm đất đã tưới lên ông những ly rượu trắng uống dở và thề sẽ trả thù. Nói thế thôi, lúc đó họ không hiểu họ sẽ trả thù ai và vì cái gì. Sau giỗ trăm ngày, Thanh Hoa đi hát trở lại, vẫn những bài hát quen thuộc ngày nào.
Cũng chính giọng hát và những bài hát đó. Tiếng hát vút lên có lúc như nghẹn lại. Phần lớn khán giả đón đợi và chia sẻ sự cảm thông với ca sĩ, nhưng không phải buổi diễn nào cũng êm thấm. Sao Hồng nhớ đêm Thanh Hoa biểu diễn ở trường Y sau cái chết của Phan Lạc Hoa, xen lẫn tiếng vỗ tay là tiếng la hét chửi rủa: "Đồ sát chồng”, “Xuống đi”... Những lúc đó, Thanh Hoa đi xuống sau cánh gà với vị nước mắt đắng chát. Những sinh viên, bác sĩ hiểu và thông cảm cho Thanh Hoa như Sao Hồng vẫn chiếm số đông. Vì thế Thanh Hoa mới đến trường hát như ngày nào.
Hơn 30 năm đã trôi qua, khoa Tâm - Thần kinh của bệnh viện Bạch Mai giờ cũng đã thay đổi nhiều so với thời "bệnh nhân đặc biệt" Phan Lạc Hoa điều trị. Không còn những bờ dậu thưa để sinh viên thực tập có thể qua lại dễ dàng gặp các bệnh nhân tâm thần. Bác sĩ Kim Việt - người trong trí nhớ của Sao Hồng là đọc luận văn về cuộc đời Phan Lạc Hoa - giờ đã là Viện trưởng Viện sức khỏe tâm thần.
Bác sĩ Việt cho hay, thời gian đã quá lâu, bệnh án, luận văn về Phan Lạc Hoa rất khó tìm lại. Nhưng trong trí nhớ của ông, Phan Lạc Hoa cũng là một bệnh nhân bình thường của khoa Tâm - Thần kinh bệnh viện Bạch Mai. Sinh viên thực tập Sao Hồng ngày nào giờ đã là một bác sĩ tuổi ngũ thập sống và làm việc ở Nha Trang. Đối với Sao Hồng, dù bất cứ điều gì đã xảy ra với Phan Lạc Hoa, điều còn lại vẫn là những cảm xúc thật đẹp khi những sáng tác của nhạc sĩ này như Tàu anh qua núi, Tình yêu bên dòng sông quan họ.... đã vượt lên cả cái chết để còn mãi với thời gian.
Theo
Tiền
Phong
Tác giả 'Tàu anh qua núi' - tài năng, bạc mệnh
Những sáng tác của Phan Lạc Hoa như 'Tàu anh qua núi', 'Tình yêu bên dòng sông Quan họ' vẫn còn lại với thời gian, nhưng hồi ức về cuộc đời đầy bi phẫn của ông, ai nhớ, ai quên?
Một sinh viên trường Đại học Y - trong kỳ thực tập ngắn ngủi ở Bệnh viện Bạch Mai đã có dịp gần gũi "bệnh nhân đặc biệt" Phan Lạc Hoa tại khoa Tâm thần.
Những câu chuyện của người sinh viên ấy, nay là bác sĩ Sao Hồng, đã hé lộ sự thật về nhạc sỹ tài hoa bạc mệnh.
"Lý lịch" bệnh nhân Phan Lạc Hoa
Bác sĩ Sao Hồng, người sinh viên ngày nào, giờ đã ở tuổi ngũ thập, chất giọng miền Trung đặc sệt chùng xuống khi kể về thời gian thực tập tại giường bệnh của Phan Lạc Hoa.
"Câu chuyện tôi kể chỉ là kỷ niệm của một thời đói khổ và mộng mơ. Tôi trực tiếp nghe, tiếp xúc, đọc được những gì về một nhạc sĩ tài hoa bạc mệnh. Có thể có một số chi tiết chưa chính xác (30 năm rồi còn đâu) nhưng tôi vẫn tự tin về trí nhớ của mình.
Tôi bắt đầu nghe tiếng Phan Lạc Hoa từ những bài hát nổi tiếng một thời qua làn sóng phát thanh:Tàu anh qua núi, Tình yêu bên dòng sông Quan họ.
![]() |
Bút tích Phan Lạc Hoa dành cho bác sĩ Sao Hồng, hồi đó là sinh viên thực tập. |
Tháng 9/1981, tôi là sinh viên Y5 đi học luân khoa ở Khoa Tâm thần, Bệnh viện Bạch Mai (nay là Viện Sức khỏe tâm thần). Phan Lạc Hoa đang là một trong những "bệnh nhân nổi tiếng" ở khoa này.
Thời đó, nhiều bệnh nhân nam của Khoa Tâm thần, bệnh viện Bạch Mai, có "lý lịch cuộc đời" rất ấn tượng với sinh viên như tụi mình.
Đa số họ, có biệt tài, học giỏi, thông minh hoặc uyên bác một lĩnh vực nào đó. Nhưng những tư duy, những suy nghĩ thầm kín của họ hoặc là quá cao siêu hoặc là lạc lõng giữa thời cuộc, làm cho họ luôn cảm thấy cuộc đời mình bế tắc.
Những trường hợp này thường được các nhà tâm lý học, bệnh học tâm thần nói một cách ví von là thuộc nhóm nhân cách nghệ sĩ. Phan Lạc Hoa - một trong số bệnh nhân đó - được sinh viên quan tâm đặc biệt”.
Các khoa chỉ được ngăn cách bằng bờ dậu thưa, nên sinh viên thực tập có thể qua lại rất dễ.
Hồi ấy, bệnh nhân tâm thần được tìm hiểu rất kỹ về đời sống riêng tư - một việc cần làm để có thể tìm ra nguyên nhân bệnh và có liệu pháp điều trị hiệu quả.
Trong trí nhớ của Sao Hồng, Phan Lạc Hoa có mái tóc bờm lên những nếp xoăn màu nâu cháy nắng. Khuôn mặt gồ ghề sắc cạnh. Da mặt ngăm ngăm lại lỗ chỗ vết rỗ. Dấu tích của bệnh đậu mùa thời ấu thơ nghèo khó (có lẽ, điều này giải thích vì sao hiếm có hình ảnh của ông trên phương tiện truyền thông hiện nay).
Nhạc sĩ có đôi bàn tay đầy vết chai sạn của công nhân quen cầm búa, cầm kìm, cầm xà beng, tương phản hình ảnh ông ôm đàn ghi ta với giọng khàn khàn thuốc lào cất lên những bài ca.
Phan Lạc Hoa kể chuyện rất lôi cuốn. Những câu chuyện giữa khoảng tỉnh và mê với Sao Hồng đã chắp nối cuộc đời đầy sóng gió của ông. Ông cười nói: Mình tuổi Hợi mà sinh giữa ban đêm, nên cuộc đời kiếm được miếng ăn không phải dễ.
Bác sĩ Sao Hồng nhớ lại lần được nhạc sĩ Phan Lạc Hoa kể chuyện đời: "Mồ côi cha. Tuổi thơ trôi dạt qua nhiều vùng quê. Phải lao động từ nhỏ. Học hành chắp vá. Nghề nghiệp bấp bênh. Dáng vẻ phong trần, bất cần đời. Không thích khuôn phép và sống theo cảm xúc.
Từ nhỏ, Phan Lạc Hoa đã phải cùng mẹ lang bạt kiếm ăn xứ người. Từ quê Thạch Thất, hai mẹ con trôi dạt theo dòng di dân quen thuộc thời Pháp: Nam Định, Hải Phòng và Quảng Ninh. Ông học ở trường đời nhiều hơn ở trường lớp. Những công nhân và thợ lò vùng cảng, vùng mỏ tốt bụng đã cưu mang giúp đỡ mẹ con ông. Trong câu chuyện, ông vẫn ví von, tuổi thơ mình như cây cỏ dại mọc lên giữa cánh đồng hoang.
Học hành chắp vá nhưng ông là người thông minh và nhạy cảm. Ông có "hoa tay" và năng khiếu văn nghệ gần như là bẩm sinh. Vì thế, từ phong trào văn nghệ vùng mỏ ông được cử về học ở trường Âm nhạc Hà Nội, như là hạt nhân phong trào văn nghệ vùng mỏ trong tương lai.
Tại trường Nhạc, ông gặp và yêu mê mệt cô nữ sinh năm thứ ba "bé choắt có đôi mắt đẹp hút hồn và giọng hát đầy triển vọng", Nguyễn Thị Thanh.
Mối tình lãng mạn bay bổng đạt đến đỉnh của sự ngất ngây thì… cả hai phải đối diện thực tại. Cô sinh viên có thai khi chưa kết thúc khóa học.
Đó là một bước ngoặt trong cuộc đời Phan Lạc Hoa, buộc ông phải đứng trước sự lựa chọn nghiệt ngã. Việc có thai ngoài ý muốn mà chưa hôn thú, "chưa báo cáo tổ chức" là vấn đề rất nghiêm trọng bấy giờ.
Chế độ tem phiếu có thể nuôi sống người độc thân nhưng với một "gia đình sinh viên" chưa có hộ khẩu.. thì có thể đói nhăn răng.
Như một cú sốc, ông mất thăng bằng một thời gian vì không biết sẽ tổ chức cuộc sống thế nào. Ông chạy trốn thực tại và lang thang với bạn bè. Hồi tâm, ông quay về và sống với Thanh mà không cưới hỏi. Hồi ấy, sống không cưới hỏi đã là một điều ghê gớm. Nhưng việc ông mang tiếng đào ngũ khi có quyết định đi B để ở lại chăm sóc vợ đang bụng mang dạ chửa lại càng ghê gớm hơn. Việc đó đồng nghĩa với việc ông bị kỷ luật, mất biên chế, sổ gạo, bị "vứt ra đường".
“Mất biên chế, đồng nghĩa với trắng tay. Không có sổ gạo, tem phiếu. Không nơi nào dám nhận ông, "một thằng đào nhiệm", Phan Lạc Hoa kể lại với Sao Hồng với chất giọng thuốc lào trong khuôn viên khoa Tâm thần.
Ông nói hồi đó mình là như một người tỉnh lẻ trắng tay "trôi dạt về thủ đô" mà gánh trên vai trách nhiệm làm cha làm chồng.
Ông làm bất cứ công việc gì để sống cùng vợ con. Nhưng cũng có khi, sáng đi tìm việc, chiều về hai bàn tay trắng trong cơn say bét nhè.
Những năm tháng bị "tống ra lề đường" bị hắt hủi, ông mang tâm trạng mặc cảm và tự ti. “Thật là hèn khi phải ăn bám vợ", nhạc sĩ thốt lên cay đắng.
Vợ ông, ca sĩ trẻ Nguyễn Thị Thanh được nhận về Đài Tiếng nói Việt Nam như một biên chế chính thức. Rồi trở nên nổi tiếng với nghệ danh Thanh Hoa. Nỗi dày vò mặc cảm ngày càng chồng chất, khi vợ ông ngày càng khẳng định được chỗ đứng trong lòng khán giả.
Công nhân sắp chữ và những bài hát để đời
Đúng lúc ấy, Phan Lạc Hoa gặp ông Tạ Đình Đề (Tổng cục trưởng Tổng cục Đường sắt), một nhân vật huyền thoại của thời kháng Pháp với bản tính nghĩa hiệp, giỏi thu phục nhân tâm. Ông về làm "lính"của ông Tạ Đình Đề.
Ông Tạ Đình Đề biết nhìn người và cưu mang những người có cá tính và thất cơ lỡ vận như Phan Lạc Hoa, Lưu Quang Vũ,? tạo công ăn việc làm cho họ; tạo môi trường để phát huy sở trường của họ.
Thế nhưng con người vừa có tâm vừa có tầm ấy lại bị bắt oan và Phan Lạc Hoa trở về làm công nhân sắp chữ ở xưởng in.
![]() |
Bệnh viện Bạch Mai những năm 1980. |
Phan Lạc Hoa đã quen lao động chân tay. Nhưng những bản kẽm, thuốc lá, thuốc lào rẻ tiền, thiếu cơm thừa rượu tạp đã "góp nhặt" chất độc để làm nên… bệnh tật của ông sau này.
Nước nhà thống nhất. Năm 1976, ông Tạ Đình Đề được minh oan và trở lại làm việc. Phan Lạc Hoa vẫn vừa làm công nhân vừa làm… văn nghệ.
Những sáng tác của ông bắt đầu có tiếng vang qua giọng hát của vợ. Giai đoạn làm quân Tạ Đình Đề là thời điểm thăng hoa trong sáng tác của Phan Lạc Hoa...
Những hôm chủ nhật, phòng bệnh của nhạc sỹ rộn ràng tiếng hát cười khi cả nhà (nghệ sĩ Thanh Hoa và hai con gái Phan Huyền Thư và Phan Thế Lữ) vào thăm.
Nghệ sĩ Thanh Hoa và hai con cùng ông thường hát phục vụ theo yêu cầu của bệnh nhân, sinh viên trực ở khoa.
Phan Lạc Hoa còn chép tặng sinh viên thực tập Sao Hồng bài thơ Nhụy lửa hoa đèn do ông sáng tác. Bài thơ tình với những câu chan chứa yêu thương: "Ơi những ngọn đèn như đáy mắt em/ Khoảng tím cứ lung linh như hẹn hò nhắn nhủ".
Nhưng cuộc hôn nhân của Phan Lạc Hoa bắt đầu rạn vỡ khi chỗ đứng của hai người trong xã hội ngày càng xa nhau, họ không cùng một hướng.
Cuộc hôn nhân 10 năm và 3 mặt con đã kết thúc bằng một phiên tòa lặng lẽ. Ít ai biết rằng người viết đơn ly hôn lại chính là Phan Lạc Hoa trong trạng thái "rồ dại và cay đắng".
Theo Tiền
Phong
Phan Huyền Thư lên tiếng sau bài báo chấn động về cha
Nhà thơ Phan Huyền Thư nói như vậy về nội dung bài viết đang gây chú ý cực độ mấy ngày gần đây xung quanh cái chết bí ẩn của cha mình, nhạc sỹ Phan Lạc Hoa.
30
năm
sau
cái
chết
chấn
động
của
người
nghệ
sỹ
tài
năng
Phan
Lạc
Hoa,
câu
chuyện
cũ
lại
được
xới
lên
lần
nữa
qua
lời
kể
của
bác
sĩ
Sao
Hồng,
cậu
sinh
viên
thực
tập
khoa
Tâm
thần,
bệnh
viện
Bạch
Mai
ngày
nào.
Ông
đã
từng
có
thời
gian
chăm
sóc
Phan
Lạc
Hoa
những
ngày
bạo
bệnh
và
có
những
kỷ
niệm,
những
năm
tháng
không
thể
quên
với
người
nghệ
sỹ
này.
Trong
câu
chuyện
đó
nhắc
đến
cả
mối
tình
sôi
nổi,
cuồng
nhiệt
của
nhạc
sỹ
Phan
Lạc
Hoa
với
ca
sỹ
Thanh
Hoa,
người
đã
cùng
ông
xây
đắp
cuộc
sống
và
có
với
nhau
những
người
con.
Trong
đó
có
cuộc
sống
cô
độc
của
Phan
Lạc
Hoa,
những
ngày
chữa
bệnh
tại
bệnh
viện,
những
ngày
buồn
khi
ông
và
vợ
quyết
định
ly
hôn
và
cuối
cùng
là
cái
chết
do
treo
cổ
tự
tử
để
lại
nhiều
dấu
hỏi
đau
đớn.
![]() |
Chân dung nhạc sỹ Phan Lạc Hoa thời trẻ |
NSND Thanh Hoa, nhân vật quan trọng trong câu chuyện ấy giờ đã có cuộc sống mới. Khi câu chuyện này được xới lên cũng là lúc bà bận rộn trong những chuỗi công việc của mình. Vì thế, Thanh Hoa chưa có dịp đọc bài báo. Tuy nhiên, bà cũng nói, ở tuổi 62, với bà, những chỉ trích khen, chê đều không quan trọng nữa.
Bà
tự
nhủ,
bà
đã
sống
những
ngày
tháng
đáng
tự
hào
về
cuộc
đời
của
mình.
Những
người
viết
bài
báo
nọ,
đã
không
liên
lạc
để
nghe
câu
chuyện
từ
bà,
nên
nghe
kể
lại
nội
dung
của
chúng,
Thanh
Hoa
thấy
có
nhiều
chi
tiết
không
đúng
sự
thật.
Nhưng chia sẻ với phóng viên VTC News, bà nói bà sẽ không lên tiếng gì về những điều không đúng đó, vì: "Tôi không muốn nói đến chuyện cũ, xới lại chuyện ngày xưa chỉ làm đau lòng hai con gái Thư và Lữ".
"Tôi
trân
trọng
anh
Phan
Lạc
Hoa
bằng
tình
cảm
của
mình,
đến
giờ
vẫn
vậy.
Vì
thế,
nói
điều
gì
bất
kỳ
điều
gì
giờ
cũng
làm
đau
lòng
người
đã
khuất.
Anh
Hoa
mất
là
thiệt
thòi
của
anh
ấy.
Tôi
không
muốn
ở
nơi
nào
đó,
anh
buồn
thêm
nữa"
-
Thanh
Hoa
nói.
Phóng
viên
VTC
News
đã
trò
chuyện
với
nhà
thơ
Phan
Huyền
Thư
(con
gái
nhạc
sỹ
Phan
Lạc
Hoa
và
NSND
Thanh
Hoa)
để
nghe
chị
kể
về
những
năm
tháng
đầy
sóng
gió
của
cha
mẹ
mình.
Nhận xét về nội dung bài viết xung quanh cái chết bí ẩn của cha mình đang gây chú ý mấy ngày gần đây, Phan Huyền Thư nói: "Có những chi tiết mang tính chất “nghe hơi nồi chõ”, có chi tiết phỏng đoán, có chi tiết thì tôi tin là có thật vì tôi cảm nhận được tình cảm của một cậu sinh viên Y khoa với niềm tiếc thương và ngưỡng mộ một nhạc sĩ mà anh ta yêu thích… ".
-
30
năm
sau
ngày
mất
của
cha
mình,
nỗi
đau
âm
ỉ
còn
đó.
Giờ
nỗi
đau
ấy
được
xới
lên
qua
lời
kể
của
một
người
xa
lạ.
Chị
có
đọc
hết
những
dòng
chữ
ấy?
Và
chị
cảm
thấy
thế
nào?
Tôi
cũng
đã
chia
sẻ
với
người
thân
của
mình
rằng:
quá
khứ
chưa
bao
giờ
ngủ
yên
trong
tôi,
cho
nên
không
cần
ai
phải
đánh
thức
nó
cả!
|
Tôi mới nằm mơ thấy bố tôi có hai hôm nay thôi, nếu tôi mà quên được nỗi đau này, chắc tôi sẽ bị mất trí!!! Tôi còn nợ lại người thân yêu của mình nhiều câu chuyện về cha tôi, về tuổi thơ của tôi. Chồng, các con tôi, em trai và em gái tôi cùng với các cháu… chưa bao giờ tôi có thể mở miệng nói ra nửa lời…
Chuyện suốt 30 năm qua như vừa xảy ra, làm sao có một ngày bỗng nhiên tan biến như mây khói được, tôi quyết định lúc nào cũng nhớ đến nó để mình có động lực sống một cách đàng hoàng tử tế nhất có thể.
Tôi phải sống thay cho tất cả nhũng gì tốt đẹp mà lẽ ra bố tôi phải được hưởng. Không bao giờ nên tìm cách quên đi những gì thuộc về chính mình, cho dù nó có dữ dội đến đâu chăng nữa…
- Chi tiết trong hai bài viết đăng tải trên một tờ báo mới đây khiến dư luận xôn xao, còn chị, thấy nó đúng sai ra sao?
Có những chi tiết mang tính chất “nghe hơi nồi chõ”, có chi tiết phỏng đoán, có chi tiết thì tôi tin là có thật vì tôi cảm nhận được tình cảm của một cậu sinh viên Y khoa với niềm tiếc thương và ngưỡng mộ một nhạc sỹ mà anh ta yêu thích…
- Người đời vẫn khắt khe, đổ lỗi cái chết của cha chị, nhạc sỹ Phan Lạc Hoa có một phần lỗi của mẹ chị, NSND Thanh Hoa, bài báo mới đây cũng càng khiến nhiều người có thể nghĩ vậy. Còn chị, để lên tiếng một lần rõ ràng về việc này, chị sẽ nói gì?
Câu chuyện về bố tôi không chỉ là thứ “câu khách rẻ tiền” về cuộc tình đổ vỡ và sự bế tắc yếu đuối của một bệnh nhân. Đó là câu chuyện về một số phận ẩn dụ cho cả một thời kỳ “lý lịch chủ nghĩa” đã đẩy người ta đến bên bờ vực tuyệt vọng và sự cô độc trầm cảm thế nào…
Bố tôi có quyền quyết định vận mệnh của mình chứ không phải là bản sơ yếu lý lịch của thành phần gia đình đại địa chủ hay “trốn quân dịch” để sống cuộc đời của người “lý lịch để trống”, ngoài biên chế và ngoài bao cấp…
Thời đó, dám sống như vậy thật kinh khủng. Tôi nhớ một câu thơ của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo: “Có người đang sống, mà như qua đời…” Biết đâu, bố tôi đã chọn cách “qua đời” để được sống mãi trong lòng bạn bè và người thân, khán giả yêu quý ông bằng tác phẩm chứ không muốn sống bằng thân phận của một bệnh nhân tâm thần vất vưởng bên lề xã hội?
Khi người ta dùng từ “tự tử” chứ không dùng từ “bức tử” hay “ngộ sát”, “mưu sát…” trong câu chuyện của bố tôi mà người đời vẫn còn tham vọng quy chụp cho một ai đó phải có lỗi là sao nhì?
![]() |
Gia đình nhạc sỹ Phan Lạc Hoa chụp trước khi nhạc sỹ mất, tháng 8/1982 |
- Gia đình chị, người thân của chị phản ứng thế nào về hai bài báo vừa đăng?
Mẹ tôi vừa gọi điện, bà chỉ nói: Bây giờ mẹ mới hiểu tại sao hơn chục năm trước con nhất định nằng nặc bỏ nghề viết báo để chuyển sang làm phim.
- Cùng là phụ nữ, chị thấy mẹ mình, băng qua những ồn ào, dò xét của dư luận và bình thản đến ngày hôm nay như thế nào?
Tôi không hình dung được hết những gì mẹ tôi nghĩ trong đầu nhưng tôi cho rằng mẹ con tôi sống bằng quan niệm, mình phải xứng đáng là một con thuyền, dư luận cho dù tốt hay xấu cũng nên chỉ để nó là nước mà thôi…
|
Suốt 30 năm qua, tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi (dù chỉ là một nửa câu hỏi bất kỳ mà có liên quan đến bố tôi) kể từ khi ông mất. Cả tôi và mẹ đều là người tận mắt chứng kiến tất cả mọi thứ… Có gì mà còn phải hỏi nhau cho thêm đau lòng?
- Chị chứng kiến những năm tháng khó khăn ấy của cha mẹ thế nào?
Tôi có trí nhớ rất tốt, bắt đầu từ khi 3 tuổi rưỡi, biết đọc, biết viết là tôi không quên bất kỳ chi tiết nào, bất kỳ điều gì có liên quan đến bố mẹ và gia đình tôi (có lẽ tôi sớm ý thức rằng mình có nghĩa vụ phải nhớ mọi thứ và bố tôi cũng đã tiên đoán rằng tôi có thiên bẩm để sau này sẽ trở thành nhà văn hay làm nghệ thuật).
Tôi không thể sống tầm thường được vì tất cả những gì tôi đã từng chứng kiến từ số phận của cha mẹ mình, tôi chỉ có một cách sống thôi: ngẩng cao đầu, sống quyết liệt và bao dung.
- Và hờn trách mẹ nữa, người phụ nữ tài năng nhưng nhiều sóng gió?
Đấy là một sự suy diễn vừa tầm thường vừa thiểu năng nhân cách. Cho dù mẹ tôi thế nào thì vẫn là người sinh ra tôi.
- NSND Thanh Hoa nói, không muốn xới lại chuyện cũ, để làm đau các con và người đã khuất. Chị thấy, gợi lại chuyện cũ, có là ác ý?
Mẹ tôi không cần phải nhạy cảm quá như thế, nhất là vào thời buổi báo chí đang bị mất định hướng, bị tung hỏa mù và được “bật đèn xanh” để sa vào những điều tầm thường, tầm phào một cách độc ác.
Thực ra, chỉ có những người cầm bút non nớt và nền tảng tri thức quá mỏng mới dễ bị sa vào những thứ tầm phào để lơ là những điều hệ trọng lớn lao như vận mệnh đất nước, nền tảng đạo đức xã hội và kiến thiết tư tưởng cho dân tộc…
Người đọc cũng vậy, những người nhẹ dạ và sống hời hợt mới thích thú với những thứ rác rưởi và rẻ tiền, lá cải thôi chứ người có hiểu biết họ lại đánh giá ngầm cả các nhà báo ấy chứ!
- Những năm tháng sau sự ra đi của cha, chị đã chứng kiến mẹ sống như thế nào?
Mẹ tôi đã có gia đình khác và sống yên ổn với gia đình ấy rồi mà. Tất cả mọi điều mẹ tôi cố gắng đã thành hiện thực mà bạn đang nhìn thấy ở mẹ tôi và gia đình của chúng tôi hiện nay.
Đối diện với cuộc đời luôn có hai cách: hoặc là than vãn hoặc là chịu đựng. Chúng tôi chọn cách thứ hai. Và chúng tôi có được sự bình thản để lặng lẽ đi tiếp con đường của mình như bạn thấy.
![]() |
Phan Huyền Thư và em trai Phan Lạc Cao Nguyên (đã mất) chụp năm 1980 |
- Rồi chị đi học, bao lâu sau thì người ta thôi nhìn chị với con mắt nghi hoặc, tò mò?
Có khi, trong một năm học mà tôi phải chuyển 4 trường khác nhau để tập trung học và trốn tránh không cho các bạn đọc vè, trêu chọc và đánh đập… Nhưng cứ vừa yên ổn được ở trường này thì bắt đầu lại có đứa nghe bố mẹ chúng nó xì xào về gia đình mình, rồi lại bùng nổ chuyện trêu chọc, đánh đập, đàm tiếu.
Có đứa còn giật khăn tang trên đầu tôi vứt xuống cống… Nhưng tôi chưa bao giờ hé răng với mẹ. Tôi sợ mẹ tôi sẽ không trụ được với sân khấu để mà kiếm tiền nuôi gia đình. Thời bao cấp, khốn khó và khắc nghiệt…
Khi
trưởng
thành
và
bước
chân
vào
làm
nghệ
thuật,
tôi
cũng
đã
quá
hiểu
giới
truyền
thông
rồi,
cho
nên
thấy
mình
bình
thản
và
dễ
tha
thứ
hơn
với
mọi
chuyện
xảy
ra
với
mình
sau
này
.
…
-
Với
chị
và
chị
Lữ,
có
tin
những
điều
cha
mình
nói
với
vị
bác
sĩ
kia,
trong
lúc
bạo
bệnh
là
hoàn
toàn
sự
thật?
Thật
ngây
ngô!
Bố
tôi
còn
tâm
sự
với
chị
em
tôi
nhiều
gấp
hàng
ngàn
lần
với
anh
Sao
Hồng
ấy
chứ.
Mặc
dù
ông
biết
là
mãi
sau
này,
khi
lớn
lên
tôi
mới
hiểu
hết
những
điều
ông
nói,
tôi
biết
là
bố
tôi
quá
cô
độc
nên
coi
con
như
bạn,
biết
nói
gì
và
nói
với
ai
trong
hoàn
cảnh
như
vậy???
-
Mỗi
lần
giỗ
cha
có
phải
là
một
lần
đau
đớn
không
thưa
chị?
Không,
đau
là
khi
người
ta
cứ
cố
gắng
khai
quật
mọi
thứ
lên
mà
chẳng
buồn
lấp
lại…
Chứ
còn
với
tôi,
ngày
giỗ,
chỉ
thấy
ấm
áp
và
nhớ
bố
nhiều
hơn
thôi.
-
Giờ,
gia
tài
của
cha
chị,
chắc
không
ai
quên
được,
nó
giống
như
thứ
gì
tồn
tại
mãi
mãi.
Chị
có
ý
định
làm
gì
với
gia
tài
ấy?
Bố
tôi
không
chỉ
là
một
nhạc
sĩ,
ông
còn
ghi
chép,
làm
thơ,
viết
kịch,
còn
nhiều
tác
phẩm
nữa
chứ!
Tôi
nhớ,
có
lần
đọc
một
bài
phê
bình
trên
báo
Văn
nghệ
viết
về
thơ
Hiện
đại,
có
trích
một
câu
của
bố
tôi
và
đề
là
Khuyết
danh:
“Gió
tựa
vào
tường,
lưng
gió
thẳng
/Trăng
nhìn
cửa
số,
mắt
trăng
vuông…”
Tôi
cũng
chỉ
cười
thầm
và
chẳng
buồn
viết
thư
để
tòa
soạn
đính
chính
nữa…
Gia
đình
chúng
tôi
bị
giết
chết
vì
danh
tiếng
như
vậy
là
quá
đủ
rồi,
vậy
nên,
sau
này
có
ai
dựng
chuyện
là
tôi
háo
danh
là
tôi
lại
phì
cười…
Tôi
chỉ
mong,
sau
khi
tôi
hoàn
thành
tập
bút
ký
“Phan
lạc
Hoa
trong
trí
nhớ
bạn
bè”,
và
tuyển
tập
album
các
ca
khúc
chưa
được
công
bố
của
ông,
sẽ
có
những
độc
giả
yêu
quý
bố
tôi
và
đón
nhận
nó
trân
trọng.
Vậy
thôi.
-
Xin
cảm
ơn
chị!
VTC
Ý kiến bạn đọc