Trong Thơ dáng người con hiếu thảo
Mẹ rắc hoàng hôn theo gạo trắng
Cám bay phưởng phất quyện hương cao
Nghiên nghiên bóng xế sau lưng Mẹ
Gạo trắng như màu tóc trắng phau. ( sàn gạo )
Nhớ mùa cau trầu, trong vườn cũ
Mẹ quét lá vàng ủ lấy phân
Khói trắng lên trời như tóc bạc
Con ngỡ khói tóc quyện mây Tần.
Chiều nay dừng gót trên bờ biển
Nhìn sóng bạc đầu mây trắng trôi
Con ngỡ khói vườn hay tóc Mẹ
Bay tìm con, lạc bước giữa đường đời.( Khói Trắng)
Trong thơ một người con yêu quê hươngChậu nhỏ đựng đầy hồn cố thổ
Tác giả: Kiên Giang
Kỷ niệm một chuyến trở về thăm làng cũ
(Đông Yên, U Minh Thượng)
Năm mươi năm, bỏ làng xa xứ
Đầu bạc mới tìm về cố hương
Quên mất Vàm ngoài sông Cái nước
Không nghe gà gáy giữa canh sương
Khỉ hết chuyền cành bần hái trái
Bông không còn rụng thả trôi sông
Ngày thơ xé mắm ăn bần chín
Bóng mát lung linh chở khẳm xuồng
Cây cầu dừa bắc ngang đường lở
Trẻ quậy bùn sôi bến tắm mưa
Nay đã xây cầu, hai mố đúc
Mình quên là phải cái cầu xưa
Kìa sân phơi lúa thời thơ dại
Con nít đá banh gọt bặp dừa
Ai đá thua khum lưng, cõng bạn
Bây giờ lập miếu nhớ người xưa
Đã cất lâu ngôi trường lợp ngói
Trống da trâu đánh buổi đông trường
Thầy cô ở huyện vô đây dạy
Cha mẹ học trò đều mến thương
Thằng bạn cái thời tuổi tắm mưa
Dắt mình tìm lại đất nền xưa
Vẫn còn nguyên vẹn, không ai chiếm
Tràm mọc đầy sân, mặc gió lùa
Ở chợ, người giàu giành hết đất
Không nhà, tới chết vẫn long đong
Sao chưa trở lại U Minh Thượng
Hai đứa già ôm tuổi tắm mưa
Nắm chặt tay sần người bạn cũ
Gượng cười, đứng ngắm cánh diều bay
Còn mang nặng nợ văn chương đó
Khó trở về quê lúc trắng tay
Đứng giữa nền xưa sao muốn khóc
Hàng ba giăng võng, mẹ ru con
Sáu năm hồn mẹ vào thiên cổ
Tiếng võng nhà bên gợi nỗi buồn
Vẫn tiếng cu gù thời trẻ dại
Còn nghe gió hát lộng chồm tre
Bến sông lở đất khơi dòng chảy
Đông xóm xanh làng mát bóng quê
Móc đất giữa nền nhà bỏ trống
Đựng đầy chiếc giỏ cuối đời người
Đem hồn quê gởi nơi thành thị
Giữ lấy cố hương giữa chợ đời
Chậu nhỏ đựng đầy hồn cố thổ
Tiếng gà rừng gáy thuở khai hoang
Ngỡ sông quê chảy vờn hương khói
Nghe tiếng cu kêu sực nhớ làng.Bài thơ kết cuộc đời nhà thơTừ lối mòn xưa ra đại lộ,
Đường đời hoa nở vượt chông gai
Kết duyên sân khấu, duyên văn học
Nửa thế kỷ qua xế bóng rồi.
Chiều tàn cô độc, sống cô đơn
Tan nát mấy lần chuyện vợ con
Sự nghiệp chỉ còn mồ bản thảo
Trận đời thua trắng giá tâm hồn.
Lợp mái lá, dừng manh vải cũ
Nên mưa nhòa ướt ảnh bàn thờ
Mẹ từ đáy mộ về trong mộng
Trầm uất thương con giữa xác xơ.
Không sa mạc vẫn làm du mục
Chân lạc đà dừng tạm bãi hoang
Mai mốt người ta hăm đuổi nữa
Kiếp không nhà lại sống lang thang.
Bàn thờ Mẹ kê đầu tủ sách
Đóng cây ván tạp, bạn láng giềng
Má khổ suốt đời, con lận đận
Thương con hồn Mẹ chắc linh thiêng
Trong thơ của Kiên Giang,cũng có những đôi lúc oan ức, bất công...ông chỉ biết dùng thơ để giải toả bức xúc...
Giết chậm giết mòn là thượng sách
giết không gươm giáo mới siêu phàm
cướp nhà đất cắt lương tăng đói
Tung quả mù đen giả khói trầm
Đốt đuột khó tìm người mặt thật
Tắt đèn dễ thấy lũ ma trơi
(soạn giả,nhà văn,ký giả Nguyễn Phương..)
Thơ tiễn biệt Kiên Giang của Thiện GiảCó một người con
Mang tên của Đất
Mang tên của sông
Chuyên chở thơ tình
Thơ đời dâu biển
Có một soạn giả
Thầy tuồng cải lương
Áo cưới cổng chùa
Câu chuyện quê hương
Đem vào tình sử
Có một ký giả
Tiếng Chuông, Tiếng Dội
Lập Trường, Điện Tín
Ký giả ăn mày
Yêu Hoa Áo Tím
Có một công dân
Tên tuổi vang danh
Văn thơ lai láng
không hoá thành Ngân
Sống đời nghèo khó
Kiên Giang Kiên Giang
Tên sông tên đất
Tên của người con
Nương lời cầu nguyện
Mặt trở lại hồng
Hồng tình nhân gian
Thanh thản ra đi
Cho bao thương xót
Nhớ lắm Kiên Giang
Vào lòng đất mẹ
Viết & Sưu Tầm: Thiện Giả
Email:thiengia@cailuongvietnam.com
http://www.cailuongvietnam.com/forum/viewtopic.php?f=88&t=62772
Ý kiến bạn đọc