Sắp
tới
đây
là
kỷ
niệm
21
năm
ngày
thành
lập
trang
web
cailuongvietnam.com
(13/04/2004
-
13/04/2025)
Dây
là
trang
tin
tức
đầu
tiên
của
cailuongvietnam.com
từ
năm
2004.
Còn
đuọc
gọi
là
CLVNCOM1
.
Thân
mời
các
dộc
giả
xem
những
bằi
mới
hơn
tại
trang
tin
tưc
CLVNCOM2
theo
link
dưới
dây
https://www.cailuongvietnam.com/newscl
Xem
tiếp...
Kiều
nữ
Bích
Sơn
Đêm
24
tháng
12
năm
1965
là
đêm
cuối
của
Đoàn
Thanh
Minh
Thanh
Nga
hát
ở
rạp
Lạc
Thành
tỉnh
Bến
Tre.
Điểm
diễn
kế
tiếp
là
rạp
hát
Viễn
Trường,
MỹTho.
Trừ
nữ
nghệ
sĩ
Bích
Sơn
là
người
có
đạo
chúa,
đa
số
nghệ
sĩ
trong
đoàn
đều
thờ
cúng
cha
mẹ
và
thờ
tổ
nghiệp
sân
khấu,
tuy
nhiên
vì
chúng
tôi
là
những
người
tha
phương
cầu
thực
nên
quen
cách
thức
hể
nhập
gia
thì
tùy
tục,
nhập
giang
tùy
khúc,
đến
bất
cứ
địa
phương
nào,
nơi
đó
đa
số
dân
chúng
theo
đạo
gì
thì
nghệ
sĩ
chúng
tôi
cũng
biết
cách
sống,
ăn
ở
sao
cho
phù
hợp
với
tánh
ý
và
sự
tín
ngưởng
của
người
dân
địa
phương.
Người
có
đạo
chúa
mừng
ngày
chúa
Giáng
Sinh
thì
họ
đến
nhà
thờ
theo
nghi
lễ
đêm
Giáng
Sinh
tại
nhà
thờ.
Con
chiên
nghe
đức
cha
giảng
đạo,
cầu
nguyện,
đốt
nến,
cùng
hát
bài
hát
đêm
Giáng
Sinh
huyền
diệu
và
lắng
nghe
tiếng
chuông
nhà
thờ
gióng
giả
lúc
nữa
đêm
báo
tin
mừng
Chúa
ra
đời,
họ
đi
rước
kiệu
chúa
Hài
Đồng
từ
hang
đá
Bê
Lem
vào
nhà
thờ,sau
đó
họ
chúc
nhau
Giáng
Sinh
vui
vẻ
(
Merry
Chrimas
)
rồi
chia
tay
nhau,
họ
về
nhà.
Các
nghệ
sĩ
cải
lương
mừng
lễ
Chúa
Giáng
Sinh
nhưng
tổ
chức
lễ
mừng
theo
cách
thức
của
mình.
Buổi
sáng
ngày
24
đó,
đoàn
hát
không
có
tập
tuồng,
tôi
rũ
các
bạn
đi
chợ
ăn
sáng,
rồi
góp
tiền
hùng
nhau
để
tổ
chức
một
tiệc
réveillon.
Tổ
chức
tiệc
nửa
đêm
mừng
Chúa
Giáng
Sinh
trong
đoàn
hát
chỉ
là
một
mode
thời
thượng,
một
dịp
hợp
pháp
và
hợp
lý
để
các
nghệ
sĩ
tổ
chức
ăn
nhậu
linh
đình
mà
không
bị
người
khác
ngăn
cản,
đây
cũng
là
dịp
để
nghệ
sĩ
tặng
quà
cho
nhau
và
tổ
chức
nhảy
đầm
suốt
đêm.
Đối
với
nghệ
sĩ
và
một
số
người
thì
lễ
Giáng
Sinh
trở
thành
ngày
lễ
Gia
đình,
không
có
tính
chất
tôn
giáo,
sau
bửa
ăn
thịnh
soạn
đêm
Noel,
gia
đình
hoặc
các
nghệ
sĩ
tụ
tập
quanh
cây
Noel
và
mở
quà,
chúc
nhau
đêm
Noel
vui
vẻ
và
một
năm
mới
thịnh
vượng,
hạnh
phúc.
Các
rạp
hát
được
xây
cất
gần
các
ngôi
chợ,
đường
lớn
có
nhiều
cửa
hàng
buôn
bán,
gần
trường
học,
đình,
chùa
nhưng
rất
xa
các
vùng
có
nhà
thờ
thiên
chúa
nên
khán
giả
ái
mộ
cải
lương
đa
số
là
người
ngoại
đạo,
ít
có
giáo
dân
ngoan
đạo
mà
lại
thích
xem
cải
lương.
Những
ngày
lễ
lớn
của
đạo
Thiên
Chúa
nhất
là
dịp
lễ
Noêl,
dân
chúng
đi
ngoài
đường
thật
đông,
họ
đến
nhà
thờ
xem
máng
cỏ,
Chúa
Hài
Đồng,
đèn
ngôi
sao
và
đi
dạo
chơi
trên
đường
phố,
xem
phố
xá
và
ăn
uống
giải
khác
nhiều
hơn
là
chịu
vào
ngồi
bó
rọ
trong
rạp
hát
cải
lương.
Vì
vậy
các
đoàn
hát
cải
lương
thường
ế
khách
trong
đêm
Noel.
Đến
gần
4
giờ
chiều,
khi
thấy
số
vé
hát
bán
ra
không
được
nhiều,
bà
bầu
quyết
định
nghĩ
hát,
đoàn
trả
vé
hoàn
tiền
cho
khán
giả
nào
đã
mua
vé
rồi.
Bà
Bầu,
cô
Thanh
Nga
và
một
số
nghệ
sĩ
qua
Mỹ
Tho
ở
vì
ông
quản
lý
của
đoàn
hát
đã
mướn
phòng
sẳn.
Hề
Kim
Quang.
Minh
Điển,
Chí
Hiếu,
Bích
Sơn,
Phương
Ánh,
Ngọc
Giàu
và
Hữu
Phước
cùng
tôi
đi
mua
sấm
chuẩn
bị
cho
buổi
tiệc
nửa
đêm.
Tôi
mua
bốn
con
gà
quay,
thịt
nguôi,
paté,
saucisse,
6
ổ
bánh
mì
lớn,
hai
hộp
bánh
hình
cây
thông
Noel
tráng
chocolat,
có
hàng
chũ
Merry
Christmas
thật
đẹp.
Hữu
Phước
mua
hai
chai
rượu
chát
đỏ.
Kim
Quang
mua
một
lít
rượu
đế.
Sau
đó
các
cô
Bích
Sơn,
Phương
Ánh,
Ngọc
Giàu
đi
lựa
mua
quà
Noel.
Bích
Sơn
mua
một
con
búp
bê
nhồi
bông,
hình
cô
gái
Việt
Nam
đội
nón
lá.
Nữ
nghệ
sĩ
Phương
Ánh
mua
một
bức
tranh
bằng
gổ
chạm
nổi
hình
chúa
Hài
Đồng
trong
máng
cỏ,
có
hình
ba
Vua
và
mục
đồng,
đàn
trừu
và
một
con
bò
sửa
đứng
trước
chòi
tranh.
Ngọc
Giàu
và
chúng
tôi
mua
mỗi
người
một
món
quà
để
tặng
nhau
trong
buổi
tiệc
nửa
đêm.
Khi
về
đến
rạp
hát
Lạc
Thành
chúng
tôi
mới
biết
đêm
nay
không
hát,
nhiều
anh
em
nghệ
sĩ
đã
qua
rạp
Viễn
Trường
Mỹtho.
Các
anh
hậu
đài
đang
dở
đề
co,
dọn
cảnh,
xấp
xếp
lên
xe
hàng
để
dọn
qua
bến
Mỹtho.
Như
vậy
thì
đêm
nay
rạp
hát
không
có
đèn,
vắng
người,
cuộc
tiệc
nửa
đêm
của
chúng
tôi
không
thể
tổ
chức
ở
trong
rạp
hát
Lạc
Thành
như
đã
dự
liệu.
Tất
cả
thức
ăn
chuẩn
bị
cho
tiệc
Noel
của
chúng
tôi
được
tập
trung
trước
rạp
hát.
Mọi
người
băn
khoăn
chưa
biết
giải
quyết
ra
làm
sao?
Đem
bốn
con
gà
quay,
thịt
nguội,
bánh
mì,
bánh
buche
Noel,
rượu
chat,
quà
cáp
tặng
nhau
theo
về
rạp
hát
bên
Mỹtho
thì
ai
sẽ
mang
đi?
Mà
đem
đi
bằng
cách
nào?
Nếu
các
bạn
ngồi
lại,
ăn
uống
cho
hết
những
thứ
đã
mua
cho
cuộc
tiệc
đêm
Noel
thì
đâu
còn
có
ý
nghĩa
gì
cho
buổi
nhậu
nhẹt
nầy.
Mọi
người
đều
buồn,
bây
giở
chúng
tôi
mới
thấy
thấm
thía
tâm
trạng
của
kẻ
không
nhà.
Là
nghệ
sĩ,
chúng
tôi
lang
thang
theo
đoàn
hát,
hát
đình,
ngủ
đình,
hát
rạp,
ăn
ở
trong
rạp.
Khi
các
thành
phố
mở
rộng,
dân
đông,
có
nhiều
phố
xá,
khách
sạn
thì
chúng
tôi
ở
trong
khách
sạn
khi
đoàn
hát
đến
tỉnh
đó
hát.
Mặc
dầu
đa
số
chúng
tôi
có
gia
đình,
có
nhà
ở
Saigòn
nhưng
những
khi
chúng
tôi
đi
theo
đoàn
hát
lưu
diễn
các
tỉnh
Hậu
Giang,
Tiền
Giang,
miền
Đông,
miền
Trung,
những
ngày
lễ
,
ngày
Tết,
cái
cảm
giác
vô
gia
cư
nó
xoáy
sâu
một
nỗi
buồn
khó
tả
trong
tâm
hồn
chúng
tôi.
Tôi
nói:
Hữu
Phước
có
xe,
Hữu
Phước
và
ba
cô
Bích
Sơn,
Ngọc
Giàu,
Phương
Ánh
với
anh
Hai
tài
xế
đi
trước,
chở
các
thức
ăn
cho
cuộc
tiệc
nữa
đêm
qua
bên
Mỹtho,
chúng
tôi
sẽ
bao
xe
lôi
chạy
theo
liền.
Hữu
Phước:
Anh
em
dàn
cảnh
đang
thu
xếp
cảnh
trí,
rương
trấp,
dọn
qua
rạp
Mỹtho
thì
có
lẽ
phải
quá
nửa
đêm
mới
xong.
Như
vậy
thì
không
thể
tổ
chức
tiệc
nữa
đêm
trong
rạp
hát
như
mọi
năm
rồi.
Thầy
bảy
quản
lý
cho
biết
đã
mướn
phòng
cho
nghệ
sĩ
ở
khách
sạn
Bungalow,
gần
vườn
hoa
Lạc
Hồng,
Vậy
thì
mình
ăn
tiệc
nữa
đêm
mừng
Giáng
Sinh
tại
khách
sạn.
Bích
Sơn
:
Em
muốn
đi
nhà
thờ
Mỹtho
rước
lễ
nửa
đêm
rồi
mới
về
phòng
của
em.
Các
anh
cứ
ăn
tiệc
nửa
đêm
trước,
khỏi
chờ,
khỏi
chừa
phần
cho
em.
Hữu
Phước:
Anh
hai
tài
xế
của
tôi
cũng
có
đạo,
anh
xin
phép
đi
nhà
thờ,
để
tôi
biểu
anh
Hai
lái
xe
đưa
Bích
Sơn
đi
nhà
thờ,
rước
lễ
xong,
anh
Hai
sẽ
đưa
Bích
Sơn
về,
cuộc
tiệc
nữa
đêm
chắc
chưa
xong,
tôi
để
dành
phấn
cho
Bích
Sơn
và
anh
Hai.
Bây
giờ
Bích
Sơn,
Phương
Ánh,
Ngọc
Giàu
đi
chung
xe
với
tôi.
Anh
Nguyễn
Phương,
Kim
Quang,
Minh
Điển,
Chí
Hiếu
bao
chiếc
xe
lôi
đi
nhe.
Kim
Quang:
Khỏi
nói!
Biết
ngay
mà
!
Có
xe
hơi
thì
chở
đào
đi,
còn
tụi
này
cho
đi
xe
lôi,
chạy
theo
sau
xe
hơi
hưởi
bụi.
Chơi
vậy….chơi
với
ai
?
Phương
Ánh:
Anh
Kim
Quang
đi
xe
hơi
thế
chổ
của
em.
Em
thích
đi
xe
lôi,
chạy
chậm
chậm,
hứng
gió
đồng,
nhìn
hai
bên
đường,
vườn
dừa,
ruộng
lúa….Xe
lôi
chạy
qua
cầu
sông
Ba
Lai,
nhìn
dòng
sông
cũng
thích
lắm
mà….
Hữu
Phước:
Ôi!
thằng
chả
nói
chơi,
Phương
Ánh
đi
xe
lôi
thì
Kim
Quang
cũng
đi
xe
lôi
theo
Phương
Ánh
hè…
Chiếc
Chevrolet
màu
đen
trờ
tới,
thắng
nghe
một
cái
két
thật
lớn,
Hoàng
Giang
ló
đầu
ra,
hỏi:
Ê!
mấy
cha
đi
nhậu
với
tôi
không?
Cậu
Hai,
con
của
ông
Cả
Hoai
bên
đầu
cầu
Cá
Lóc
qua
mời
vợ
chồng
tôi
và
nhiều
anh
em
nghệ
sĩ
mình
qua
bên
đó
nhậu
chơi.
Nè,
đi
với
vợ
chồng
tôi
nghe,
mình
nhậu
tới
chừng
7,
8
giờ
tối
thì
xin
kiếu,
mình
qua
Mỹtho
trể
lắm
là
9,
10
giờ
tối.
Các
cô
không
thích
đi
nhậu
nhưng
Hữu
Phước
nói
giờ
này
đi
qua
Mỹtho,
nắng
nóng
lắm,
chờ
chiều
tối,
xe
chạy
một
cái
vèo
là
tới
ngay,
mình
còn
thì
giờ
tắm
rửa,
sau
đó
đi
dạo
phố,
đi
nhà
thờ,
còn
rộng
thì
giờ
lắm,
đi
nhậu
thì
khỏi
lo
cơm
bửa
chiều,
vừa
vui
vừa
khỏi
phụ
lòng
khán
giả
ái
mộ
mình…
-
Đi
!
Đi
!
Mấy
cha,
mấy
má…bàn
hoài…ông
nội
đói
bụng
rồi
nè…
-
Hoàng
Giang
nói
chuyện
cửa
cha
à
!
Kêu
tụi
này
bằng
mấy
cha,
mấy
má,
ảnh
tự
xưng
là
ông
nội….vậy
thì
tía
dẫn
đường
đi
mau
đi
tía…
Chúng
tôi
chia
nhau
vô
ngồi
trong
xe
hơi
của
Hoàng
Giang
và
Hữu
Phước,
xe
chạy
ra
đậu
gần
cầu
Cá
Lóc.
Anh
Hai
tài
xế
của
Hữu
Phước
ở
lại
coi
xe,
chúng
tôi
qua
cầu,
đến
nhà
ông
cả
Hoai.
Xuống
dốc
cầu
là
trại
cưa
Đồng
Tâm,
qua
dựa
mấm
cá
lóc
của
bà
giáo
Chánh,
đến
xưởng
đóng
ghe
tam
bảng
của
Ông
Cả
Hoai.
Ông
Cả
mất
đã
nhiều
năm
rồi,
con
ông
là
cậu
Hai
Thà
nối
nghiệp
cha
nhưng
người
lối
xóm
quen
miệng
gọi
xưởng
đóng
ghe
của
ông
Cả
Hoai.
Cậu
Hai
Thà
là
người
điệu
nghệ,
thường
tổ
chức
đàn
ca
tài
tử
trong
thôn
xóm,
kết
bạn
với
nhiều
nghệ
sĩ
nổi
tiếng
của
các
đoàn
hát
nên
khi
có
gánh
hát
về
hát
ở
rạp
Lạc
Thành
bên
chợ
Bến
Tre
thì
cậu
thường
mời
các
nghệ
sĩ
đến
nhà
ăn
nhậu
chơi.
Không
cần
đờn
ca
gì
cả,
cậu
rất
hảnh
diện
khoe
với
bà
con
lối
xóm
nào
là
nữ
nghệ
sĩ
Thanh
Nga
đến
thăm
và
đưa
vé
mời
hai
vợ
chồng
cậu
xem
hát,
nào
là
Ngọc
Giàu,
Ngọc
Hương
hay
Kim
Cương
đến
nhà
thăm,
chụp
hình
chung
với
vợ
chồng
cậu.
Cậu
thích
Hoàng
Giang
vì
anh
vui
vẻ,
nói
chuyện
bô
bô,
duyên
dáng,
hay
pha
trò.
Cậu
cũng
thích
Hữu
Phước,
Thành
Được
vì
hai
anh
chàng
này
khi
gặp
đàn
ca,
không
mời
không
rũ,
các
anh
cũng
vui
vẻ
ca
tặng
cho
vài
bài
vọng
cổ.
Bửa
đó
biết
đoàn
dọn
đi
nên
cậu
định
mời
bà
Bầu
Thơ,
Thanh
Nga
và
một
số
nghệ
sĩ
mà
câu
quen
biết
qua
nhà
cậu
dùng
cơm,
không
ngờ
bà
bầu
và
Thanh
Nga
đã
đi
qua
Mỹtho
nên
cậu
đích
thân
qua
mời
Hoàng
Giang
và
bảo
Hoàng
Giang
rũ
thêm
nhiều
nghệ
sĩ
qua
ăn
nhâu,
xong
rồi
thì
anh
em
về,
không
cần
đờn
ca
gì
cả.
Bửa
cơm
thật
là
ngon,
khai
vị
mỗi
người
một
cốc
rượu
dâu,
ăn
với
gỏi
ngó
sen,
tôm
thẻ
và
thịt
ba
rọi,
sau
đó
dùng
cơm
gạo
nàng
hương
thơm
phứt,
ăn
với
canh
chua
cá
lóc
nấu
bông
điên
diển,
cá
rô
mề
kho
tộ,
tôm
kho
tàu,
rau
muốn
xào
tỏi,
cá
sù
chiêng
dầm
nước
mắm
tỏi
ớt,
cuốn
bánh
tráng
rau
sống,
tép
với
thĩt
ba
rọi
rim
khóm…Có
rượu
đế
đưa
cay
nhưng
cậu
Hai
để
cho
chúng
tôi
tự
tiện,
không
ép
uống
rượu
mà
chỉ
ép
ăn
cho
ngon,
ăn
cho
thật
no.
Hoàng
Giang
và
Kim
Quang
trổ
tài
ăn
nói,
còn
chúng
tôi
thì
trổ
tài
ăn
nhậu,
mọi
người
quên
phứt
cái
chuyện
đi
nhà
thờ
và
tổ
chức
tiệc
Noel.
Chỉ
có
cô
Bích
Sơn
thì
cứ
hít
hà
hoài,
cô
muốn
nhắc
chúng
tôi
mà
không
dám
nhắc.
Khi
nhìn
thấy
trời
sụp
tối,
cô
nhấp
nhỏm,
đi
ra,
đi
vô,
hít
hà,
chắt
lưỡi
mà
chưa
biết
nói
sao
để
kéo
Hữu
Phước
ra
khỏi
bàn
tiệc.
Cậu
Hai
tưởng
Bích
Sơn
ăn
ớt
cay
quá
nên
nói:
Chắc
cô
Bích
Sơn
ăn
cay
không
quen
nên
tôi
thấy
cô
cứ
hít
hà
hoài.
Để
tôi
biểu
sắp
nhỏ
chặt
cho
cô
một
trái
dừa
xiêm,
nước
ngọt
và
mát
lắm,
cô
uống
nước
dừa
sẽ
đở
ngay.
Bích
Sơn
chưa
kịp
trả
lời,
tôi
chợt
nhớ
đến
chuyện
cô
muốn
đi
nhà
thờ
rước
lễ
nên
tôi
nói:
Chết
cha
tôi
rồi!
Tôi
quên!.
Vì
Mỹtho
là
quê
của
tôi,
bà
bầu
nhờ
tôi
đưa
cô
Thanh
Nga
đi
nhà
thờ
xem
lễ,
chắc
là
cô
Nga
chờ
tôi
tới
chết
luôn!...
Cậu
Hai:
Anh
Nguyễn
Phương
có
chuyện
thì
cứ
về
trước
đi.
Từ
đây
ra
bến
Bắc,
chậm
lắm
là
nửa
giờ
đồng
hồ
là
tới.
Chưa
có
trể
đâu.
Còn
các
anh
thì
cứ
tà
tà
nhậu,
còn
“
tăng
thứ
hai”
có
cá
cơm
chiêng
bơ,
ếch
xào
lăng,
lươn
um
nước
dừa…
Hữu
Phước:
Dạ,
chúng
tôi
cũng
xin
phép
câu
Hai
cho
về.
Cũng
tối
quá
rồi…
Câu
Hai:
Được…được,
các
anh
cứ
tự
nhiên,
còn
nhiều
dịp
anh
em
mình
gặp
nhau
mà…
Hoàng
Giang:
Cám
ơn
Cậu,
mợ
Hai.
Bửa
cơm
ngon
quá
xá
ngon…
Mỗi
người
chúng
tôi
khen
một
câu,
tiếc
là
không
thể
ở
chơi
lâu
hơn
nửa,
nhất
là
bửa
cơm
quá
xá
ngon,
quá
xá
ngon….(
không
biết
dùng
danh
từ
nào
để
diễn
tả
bửa
ăn
ngon
nhớ
đời
đó…)
Sau
đó
chúng
tôi
qua
cầu
Cá
Lóc,
về
đến
bờ
sông
bên
chợ,
thấy
anh
Hai
Tài
Xế
đang
ngồi
gậm
bánh
mì
xá
xíu.
Anh
ta
chắc
cũng
nóng
ruột
muốn
qua
Mỹtho
sớm
nhưng
anh
cũng
biết
tánh
của
câu
chủ
Hữu
Phước,
khi
cao
hứng
thì
Hữu
Phước
không
còn
nhớ
giờ
giấc
hay
trời
trăng
mây
nước
gì
cả.
Lúc
đó
có
lẽ
hơn
chin
giờ
đêm,
tất
cả
chúng
tôi
chen
chúc
ngồi
trên
hai
xe
của
Hữu
Phước
và
Hoàng
Giang
chạy
ra
bến
Bắc
Rạch
Miểu.
Trời
tối
om,
đường
vắng,
xe
chạy
khá
nhanh.
Bích
Sơn
cười
nói
rôm
rả
vỉ
cô
biết
chắc
là
cô
sẽ
qua
Mỹtho
kịp
giờ
đi
rước
lễ.
Chúng
tôi
hẹn
nhau
tổ
chức
tiệc
nửa
đêm
tại
khách
sạn
Bungalow.
Ngọc
Giàu
vui
miệng
kể
chuyện
tiếu
lâm,
tục
mà
thanh,
thanh
mà
tục
khiến
cho
chúng
tôi
ré
lên
cười
nghiêng
ngửa,
anh
hai
tài
xế
cười
tới
mức
chao
tay
bánh
lái,
tưởng
là
xe
của
Hữu
Phước
bay
xuống
ruộng,
chúng
tôi
được
Chúa
rước
về
nước
thiên
đàng
rồi.
Hữu
Phước
hoảng
hồn,
yêu
cầu
Ngọc
Giàu
đừng
kể
chuyện
tiếu
lâm
nửa,
mà
Ngọc
Giàu
thấy
chiếc
xe
lạng
quạng,
cô
ta
hồn
vía
cũng
lên
mây,
bố
cô
bảo
cô
kể
chuyện
tiếu
lâm,
cô
cũng
hết
dám
kể.
Xe
đến
bến
Bắc
Rạch
Miểu
nhưng
xe
phải
đậu
cách
bến
Bắc
khá
xa
vì
phía
trước
có
nhiều
xe
hàng,
xe
GMC
của
nhà
binh
đậu
mấy
hàng
dài,
nghẹt
đường
nghẹt
xá.
Hữu
Phước
đưa
cho
anh
Hai
500
đồng,
biểu
anh
đi
giao
thiệp
với
người
xếp
đang
điều
khiển
cho
các
xe
xuống
Bắc
để
xe
của
Hữu
Phước
và
Hoàng
Giang
được
xếp
cho
qua
Bắc
sớm.
Anh
Hai
chớp
bạc,
chạy
nhanh
đi
thi
hành
sứ
mạng.
Chúng
tôi
ngồi
trên
xe
chờ,
hể
thấy
anh
Hai
trở
lại
là
hy
vọng
được
xuống
bắc
sớm
để
sang
sông.
Bích
Sơn,
Ngọc
Giàu,
Phương
Ánh,
Minh
Điển
và
Kim
Quang
định
đi
bộ,
mua
vé
Bắc
qua
sông,
đến
bến
Bắc
bên
kia
sẽ
kêu
xe
về
Bungalow
lấy
phòng
ngủ,
tắm
rửa
sửa
soạn
để
đi
nhà
thờ
cho
kịp.
Nhưng
may
quá,
anh
Hai
chạy
bay
trở
lại,
cầm
một
nắm
vé
qua
Bắc,
cho
biết
đã
dàn
xếp
xong.
Chiếc
Bắc
100
tấn
vừa
cập
bến
là
chiếc
mà
chúng
tôi
được
ông
xếp
Bắc
cho
đưa
xe
xuống.
Tuy
là
được
xếp
cho
xe
xuống
Bắc
nhưng
vượt
qua
được
cái
hàng
rào
xe
hàng
đậu
dài
dài
phía
trước
cũng
mất
khá
nhiều
thời
gian
nên
khi
xe
của
chúng
tôi
xuống
được
chiếc
Bắc
100
thì
có
lẽ
đã
quá
11
giờ
khuya
rồi,
chiếc
Bắc
mới
nổ
máy,
xụt
tới,
xịt
lui,
từ
từ
nhích
ra
khỏi
chiếc
cầu
sắt.
Nước
ròng
nên
chiếc
Bắc
xuôi
theo
dòng
sông,
theo
con
nước
chạy
nhanh
một
chút,
nhưng
khi
qua
đầu
cồn
thì
lại
ngược
con
nước,
nước
chảy
siết,
chiếc
Bắc
chậm
lại…như
cố
trườn
trên
dòng
nước
ngược,
chậm
như
con
rùa
bò…
Bầu
trời
đen
kịt,
chỉ
có
những
vì
sao
nhấp
nhái
trên
không,
ngoài
hai
chiếc
đèn
pha
của
chiếc
Bắc
rọi
sáng
phía
trước
mủi,
còn
bốn
phía
tối
mịt.
chỉ
thấy
sóng
ào
ạt,
cuồn
cuộn
chảy
ngược
về
sau
đuôi
chiếc
Bắc.
Nhìn
lên
bờ
cù
lao
phía
tay
phải,
tôi
thấy
thấp
thoáng
hình
dáng
tháp
sắt
cao
của
ông
Đạo
Dừa
trên
cồn
Phụng.
Tôi
lẩn
thẩn
nghĩ
ngợi…ông
Đạo
Dừa
muốn
lên
trời
bằng
chiếc
tháp
sắt
này
thì
biết
đến
đời
thuở
nào
ổng
mới
tới
được
đến
thiên
đình…
Phương
Ánh,
Ngọc
Giàu
ngồi
trong
xe,
tựa
đầu
ngủ
gà
ngủ
gật.
Cô
Bích
Sơn
vẫn
còn
thức
nhưng
đôi
mắt
lim
dim
như
đang
suy
tư
hay
nguyện
cầu,
hai
bàn
tay
chấp
lại,
nắm
chặt
mặt
chiếc
giây
chuyền
Thánh
giá.
Tôi
và
Hữu
Phước
đứng
tựa
gần
cửa
xe,
hút
thuốc,
nhìn
bầu
trời
như
nạm
ngọc
với
hàng
triệu
vì
sao
nhấp
nhái.
Tôi
nhìn
vòm
trời,
thử
kiếm
xem
ngôi
sao
nào
là
ngôi
sao
của
Chúa?
Vì
sao
Vua
có
phải
là
ngôi
sao
của
Ba
Vua
trong
chuyện
ba
Vua
quỳ
trước
hang
dá
Bê
Lem
hầu
chúa
Hài
Đồng
không?
Tôi
lại
băn
khoăn
không
hiểu
vì
sao
không
ai
viết
một
tuồng
cải
lương
kể
chuyện
Chúa
Giáng
sinh
hay
chuyện
Chúa
chịu
tội
thay
cho
loài
người
trên
cây
thập
tự
giá…
Gió
sông
thổi
buốt
lạnh,
nhiều
hành
khách
đứng
tụm
năm
tụm
ba,
hút
thuốc.
Tiếng
máy
chiếc
Bắc
rù
rì…rù
rì
làm
tăng
thêm
lòng
nôn
nóng
vì
người
ta
sợ
chiếc
Bắc
đến
bờ
bên
Mỹtho
thì
đã
quá
nửa
đêm…Một
cô
gái
nhỏ
ngồi
co
ro
trong
góc
với
một
ông
già
mù,
tay
cô
bé
cầm
một
chiếc
đèn
ngôi
sao
nhỏ,
ánh
đèn
cầy
chao
đi
chao
lại
theo
từng
cơn
gió.
Ông
già
ôm
một
cây
đàn
guitare
thùng
cũ,
đầu
gục
xuống
như
ông
đang
ngủ
gật.
Không
gian
như
lắng
động,
mọi
người
im
lìm
cam
phận
đợi
chờ
trên
chiếc
Bắc
rù
rì
chạy
chậm
chạp
trên
dòng
sông
ngược
nưóc.
Có
lẽ
đã
quá
khuya,
tôi
bổng
bừng
tỉnh,
tai
tôi
nghe
thoang
thoảng
tiếng
chuông
nhà
thờ
vọng
đến…Hữu
Phước,
Bích
Sơn,
Phương
Ánh,
Ngọc
Giàu
cũng
như
bừng
tỉnh
giấc
mơ,
tiếng
chuông
nhà
thờ
từng
hồi
vang
lộng,
nghe
rõ
như
chúng
tôi
đang
đứng
trong
khuôn
viên
nhà
thờ….Những
hành
khách,
cô
gái
nhỏ
và
ông
già
mù
cũng
bừng
tỉnh,
ngơ
ngác….Chiếc
Bắc
chưa
qua
khỏi
cồn
Phụng
mà
sao
có
tiếng
chuông
báo
tin
mừng
Chúa
Giáng
sinh
trên
con
sông
quạnh
quẻ
này?
Thì
ra
đúng
12
giờ
khuya,
chiếc
Bắc
còn
bơi
bơi
trên
dòng
nước
ngược,
anh
Hai
tài
xế
mở
máy
xe
hơi,
hát
băng
cassette,
tiếng
chuông
nhà
thờ
vang
lộng
từ
chiếc
máy
trong
xe
hơi
của
Hữu
Phước,
đánh
thức
mọi
người…
Đêm
Thánh
vô
cùng…
Giây
phút
tưng
bừng…Đất
với
trời
se
chữ
đồng.
Đêm
nay
Chúa
con
thần
thánh
tôn
thờ.
Canh
khuya
giáng
sinh
trong
chốn
hang
lừa…
Bích
Sơn,
Phương
Ánh,
Ngọc
Giàu
mở
cửa
xe,
bước
xuống
sàn
chiếc
Bắc
vì
có
nhiều
hành
khách
tụ
lại
nghe
nhạc
thánh
ca.
Cô
Bé
cầm
đèn
ngôi
sao
cũng
dẫn
ông
già
mù,
ôm
đàn
tới
gần
xe
để
nghe
bài
hát
cho
rõ
hơn…
Tiếng
ca
nghe
như
chơi
vơi
trên
vòm
trời
cao,
tiếng
hát
của
thiên
thần
kính
mừng
Chúa,
vọng
đến
từ
cõi
hư
vô…
Cao
cung
lên
khúc
nhạc
Thiên
Thần
Chúa.
Hòa
trong
làn
gió,
nhè
nhẹ
vấn
vương.
Ôi
linh
thiêng
lắng
nghe
thoang
thoảng
cung
đàn,
Một
đêm
khuya
vang,
vẳng
trong
tuyết
sương.
Đàn
ơi,
cứ
rung
những
điệu
réo
rắt,
Hát
khen
con
Một
Chúa
Trời,
rầy
sinh
xuống
cõi
đời.
Hỡi
người
dương
thế,
lắng
nghe
cung
đàn.
Mau
tìm
cho
tới
thờ
kính
Vua
Giáng
trần.
Tiếng
nhạc
trong
xe
hát
những
bài
Thánh
Ca
làm
cho
khung
cảnh
thêm
trang
nghiêm,
ấm
cúng
nhưng
tôi
nghe
tiếng
răng
đánh
bù
cạp
của
cô
bé:
Nội
ơi,
con
lạnh
quá…
Ông
già
mù
vói
tay,
kéo
đứa
bé
gái
đứng
sát
vào
ông
như
muốn
dùng
thân
già
khẳng
khiu
che
bớt
những
cơn
gió
sông
rét
lạnh.
Ông
ơi
,
con
đói
quá…Tiếng
của
cô
gái
nói
thật
nhỏ,
run
run
như
chỉ
muốn
nói
riêng
với
ông
nội
của
cô
nhưng
chúng
tôi
đều
nghe
rõ
đến
rúng
động
tận
tâm
can.
Ông
run
tay
mở
cái
túi
đeo
ngang
vai,
lấy
ra
một
khúc
bánh
mì
ăn
dở
chừng,
cứng
ngắt
như
một
khúc
xương:
Cháu…còn
bánh
mì
đây…
Cô
Bích
Sơn
bổng
nhiên
mở
cửa
xe,
chui
vô,
lấy
một
con
gà
quay
và
một
ổ
bánh
mì,
bước
đến
trao
cho
em
bé:
Bé
ơi,
ông
già
Noel
gởi
quà
cho
bé
đây.
Cô
bé
ngơ
ngác,
chưa
tin
chính
tai
nghe,
mắt
thấy
con
gà
quay
thơm
phức
với
nguyên
một
ổ
bánh
mì
thật
lớn.
Cô
chưa
dám
cầm.
Ông
già
mù:
Ai…ai
nói
gì
vậy
con?
-
Cô
đây
nói
ông
già
Noel
gởi
quà
cho
con,
một
con
gà
quay
và
một
ổ
bánh
mì
thật
lớn…Ông
già
Noel
có
thiệt,
ông
ơi…Ông
Noel
cho
quà
con
nè…
-
Lạy
Chúa
!
Con..
con
nói
cám
ơn
ông
Noel
đi…Con
nhờ
cô
gởi
lời
cám
ơn
ông
Noel
đi…(
Giọng
của
ông
mù
run
run,
cảm
động
như
muốn
khóc,
cô
bé
gái
lí
nhí:
Cám
ơn
ông
Noel…Cám
ơn
Chúa…
Cô
Ngọc
Giàu
cỡi
chiếc
áo
len
đang
mặc,
lại
khoát
lên
mình
cô
bé:
Ông
già
Noel
gởi
cho
cháu
chiếc
áo
len
này,
cháu
phải
mặc
vô
cho
ấm,
nghe
chưa.
Cô
Bé:
Cám
ơn
cô…Ông
ơi…ông
Noel
cho
cháu
chiếc
áo
len
nè…
Hai
ông
cháu
ôm
nhau,
tôi
thấy
đôi
dòng
nước
mắt
chảy
từ
trong
hai
hốc
mắt
sâu
thẳm,
ông
run
giọng:
Xin
Chúa
ban
phước
lành
cho
quý
ông,
quý
bà,
quý
cô…
Chúng
tôi
dúi
vào
tay
ông
già,
mỗi
người
cho
một
số
tiền,
ai
cũng
nói
là
quà
của
ông
Noel
gởi
cho
hai
ông
cháu
người
mù
đi
đờn
ca
kiếm
cơm
đó.
Xe
cặp
bến
Bắc
bờ
Mỹ
tho,
chúng
tôi
lên
cầu
sắt,
Bích
Sơn
nói:
Hôm
nay
em
không
đến
nhà
thờ
kịp
để
rước
Thánh
Lễ
và
được
ban
phước
lành
cuối
lễ
nhưng
em
kính
mùng
Chúa
Hài
Đồng
và
đã
sống
được
phút
giây
trong
tình
yêu
của
Chúa.
Chúa
giáng
sinh
trong
sự
nghèo
khổ,
Chúa
dạy
các
con
của
Ngài
phải
hiểu
biết
và
yêu
thương
lẫn
nhau.
Em
nhận
thấy
khi
cháu
bé
gái
đó
nhận
quà
của
ông
Noel,
cháu
tin
có
Chúa
ở
trên
trời…
Giọng
của
Bích
Sơn
cũng
nghẹn
lại,
giọt
lệ
long
lanh
trong
khoé
mắt
rồi
lăn
dài
trên
đôi
má
hồng.
Bích
Sơn
khóc
vì
hạnh
phúc
khi
cô
ban
một
niềm
vui
nhỏ
cho
người
kém
may
mắn
hơn
cô
ngay
trong
đêm
mừng
Chúa
Giáng
Sinh.
Chúng
tôi
lên
xe
hơi
ngồi,
tôi
quay
nhìn
xuống
cầu
sắt
của
bến
Bắc,
thấy
hai
ông
cháu
người
mù
còn
đứng
trên
tấm
bửng
lớn
sát
dòng
sông.
Hai
ông
cháu
ôm
những
món
quà
bất
ngờ,
ngơ
ngác
quay
qua
quay
lại
như
muốn
nói
gì
với
ai
đó.
Bổng
ông
qụy
gối
xuống,
cô
cháu
gái
cũng
quỳ
theo,
trong
bóng
dáng
mờ
mờ,
tôi
có
cảm
giác
họ
đang
làm
dấu
Thánh
và
đang
cầu
kinh
hay
cám
ơn
phép
lành
của
Chúa
ban
cho
họ
vào
đêm
Chúa
Giáng
Sinh..
Đêm
Noel
vùng
Bắc
Mỹ
tuyết
trắng
Nhớ
về
quê
xa
thẳm
muôn
trùng.
Nguyễn
Phương
tặng
cailuongvietnam.com
nhân
Noel
2009
Tác
giả
bài
viết:
tu
kien
Nguồn
tin:
SG
Nguyễn
Phương
Ý kiến bạn đọc