*
Về
nước
lần
đầu
vào
2009,
nhưng
bà
chỉ
biểu
diễn
tại
một
vài
phòng
trà.
Vì
sao
lần
này
bà
lại
nhận
lời
tham
gia
liveshow
Hiền
Thục
với
vai
trò
khách
mời?
-
Tôi
cũng
có
một
chút
kén
chọn
trong
việc
nhận
show.
Ở
tuổi
này,
tôi
không
hát
vì
tiếng
hay
vì
tiền
nữa,
mà
vì
tình.
Tôi
và
Hiền
Thục
có
một
chút
nhân
duyên,
bắt
đầu
từ
việc
mẹ
của
Hiền
Thục
là
một
khán
giả
thích
tôi.
Thục
từng
chở
mẹ
đến
phòng
trà
xem
tôi
hát.
Trong
một
lần
tôi
đến
xem
một
chương
trình,
tuy
tôi
chưa
biết
Thục
là
ai
nhưng
Thục
vẫn
cúi
đầu
chào
tôi.
Đêm
đó
xem
Thục
hát,
thầm
nghĩ
cô
bé
này
hát
cũng
khá
hay.
Bất
ngờ
hát
xong
Thục
tìm
tôi,
kể
câu
chuyện
Thục
đã
chở
mẹ
đi
xem
tôi
hát
thế
nào.
Chúng
tôi
quen
nhau
từ
đó.
Chính
vì
tình
cảm
đó
mà
lần
này
về
Việt
Nam
để
thu
âm
album,
Thục
mời
là
tôi
đồng
ý
ngay.
*
Nhắc
đến
Bạch
Yến
là
nhắc
đến
một
nghịch
lý
thú
vị:
khi
hát
cho
khán
giả
Việt,
bà
chủ
yếu
hát
nhạc
Pháp,
nhưng
khi
biểu
diễn
cho
người
nước
ngoài,
bà
lại
hát
nhạc
dân
tộc
Việt
Nam…
-
Đúng
là
nghịch
lý,
nhưng
là
nghịch
lý…
hợp
lý.
Từ
năm
15
tuổi
tôi
đã
được
biết
đến
như
một
ca
sĩ
chuyên
hát
nhạc
Pháp.
Chẳng
vì
lý
do
gì
cao
siêu
cả,
chỉ
là
lúc
ấy
thị
trường
đã
có
nhiều
ca
sĩ
nổi
danh,
tôi
chọn
cho
mình
hướng
đi
khác
một
chút
để
không
bị
trộn
lẫn.
Năm
1961,
tôi
quyết
định
tu
nghiệp
ở
Pháp
vì
muốn
học
thêm
cách
hát
theo
kiểu
Tây
phương.
Dù
không
hiểu
nhiều
về
nhạc
tình
Việt
Nam,
nhưng
tôi
lại
cực
kỳ
thích
và
tự
hào
về
chiếc
áo
dài.
Đến
khi
gặp
anh
Hải,
tôi
lại
hiểu
và
thêm
tự
hào
về
nhạc
dân
tộc.
Bây
giờ,
mỗi
lần
tôi
xuất
hiện
trước
khán
giả
nước
ngoài
là
tôi
mang
nhạc
dân
tộc
ra
“khoe”,
mấy
mươi
năm
vẫn
thế.
Còn
diễn
cho
khán
giả
Việt
thì
vẫn
là
nhạc
Pháp
(cười).
*
Đầy
đủ
phải
là:
vẫn
là
nhạc
Pháp
và
vẫn
là
áo
dài
chứ?
-
Đúng,
tôi
mê
áo
dài
lắm.
Không
chỉ
đi
biểu
diễn
mà
khi
dự
các
sự
kiện
của
các
đại
sứ
tại
các
nước
tôi
vẫn
mặc
áo
dài.
Càng
đến
những
nơi
có
nhiều
người
nước
ngoài
tôi
lại
càng
phải
mặc
áo
dài,
vì
hai
lý
do:
đẹp,
và
không
bị
trộn
lẫn.
Mà
phải
đúng
áo
dài
nhé,
có
cổ
và
có
tay,
tôi
không
thích
áo
dài
cách
tân.
Áo
dài
của
mình
đẹp
vậy
nhưng
về
Việt
Nam
tôi
lại
không
thấy
nhiều
người
mặc.
*
Chuyên
hát
nhạc
Pháp
nhưng
vì
sao
sắp
tới,
sản
phẩm
bà
giới
thiệu
cho
khán
giả
Việt
lại
là
album
nhạc
Lam
Phương?
-
Thật
lòng
thì
tôi
không
biết
nhiều
về
nhạc
Lam
Phương.
Cách
đây
không
lâu,
tôi
tham
gia
thu
âm
theo
lời
mời
của
một
người,
với
nhiều
ca
khúc
Lam
Phương.
Tôi
nhận
ra
nhạc
Lam
Phương
có
nhiều
cái
hay
quá
nên
quyết
định
thực
hiện
một
album.
Nhạc
Lam
Phương
đã
quá
nhiều
ca
sĩ
hát,
nhưng
tôi
sẽ
hát
nhạc
của
anh
theo
cách
của
mình.
Đó
sẽ
là
một
album
mà
khi
nghe
qua,
mọi
người
sẽ
biết
Bạch
Yến
hát
Lam
Phương
chứ
không
phải
là
một
ca
sĩ
nào
khác.
*
Cái
khác
đó,
liệu
có
là
do
Bạch
Yến
mang
một
cảm
xúc
khác
khi
hát
nhạc
Lam
Phương,
nhất
là
ca
khúc
Cho
em
quên
tuổi
ngọc
mà
nhạc
sĩ
viết
riêng
cho
bà?
-
Anh
Phương
là
bạn
trai
đầu
tiên
của
tôi.
Chuyện
của
tôi
và
anh
là
chuyện
của
cảm
xúc
đầu
đời,
của
thời
mới
lớn.
Anh
Phương
là
người
tử
tế,
mỗi
khi
muốn
đưa
tôi
đi
chơi
đâu
đó,
anh
đều
đến
nhà
xin
phép
ba
má
tôi.
Chuyện
tôi
với
anh
Phương
chỉ
vậy
mà
thôi.
Với
album
lần
này,
10
bài
hát
đều
do
anh
chọn.
Ca
khúc
Cho
em
quên
tuổi
ngọc,
là
từ
một
lần
anh
Phương
đến
nhà
tôi
chơi
ở
Pháp,
anh
bảo
sẽ
viết
tặng
tôi
một
bài
hát.
Tưởng
anh
chỉ
nói
chơi,
ai
ngờ
sau
đó
anh
gửi
cho
tôi
một
bài
hát
thật.
Tôi
hát
thử,
thấy
thích
lắm.
Thấy
tôi
thích,
anh
viết
thêm
lời
Pháp
cho
ca
khúc
đó.
*
Bây
giờ,
sau
mấy
mươi
năm,
người
ta
vẫn
thấy
Bạch
Yến
và
giáo
sư
Trần
Quang
Hải
cứ
tươi
mới
như
vợ
chồng
son,
dù
ngày
đó
hai
người
đến
cưới
nhau
chỉ
sau
hai
tuần
gặp.
Điều
gì
đã
giữ
cho
hai
người
đi
cùng
nhau
chặt
đến
thế?
-
Nói
vợ
chồng
son
chưa
đủ
đâu,
chúng
tôi
giống
như
tình
nhân
thì
đúng
hơn.
Và
gọi
là
đến
với
nhau
sau
hai
tuần
vẫn
chưa
chính
xác,
đúng
ra
là
cưới
nhau
chỉ
sau
một
lần
hẹn
hò.
Vậy
mà
cuộc
sống
lúc
nào
cũng
đầy
tiếng
cười.
Tháng
Sáu
tới
là
tròn
36
năm
chúng
tôi
bên
nhau.
Có
lẽ
vì
chúng
tôi
có
chung
một
tình
yêu
lớn
là
nhạc
dân
tộc
Việt
Nam.
Em
hát,
anh
đàn,
cứ
thế,
cùng
đi
và
cùng
vui
với
tình
yêu
lớn
đó.
Còn
lại,
tôi
và
anh
Hải
không
có
con
chung,
con
gái
của
anh
Hải
lớn
lên
cùng
tôi.
Tôi
chăm
cháu,
dựng
vợ
gả
chồng.
Lần
này,
sau
khi
thu
âm
xong
album
Lam
Phương
tôi
sẽ
quay
lại
Pháp,
tiếp
tục
hành
trình
mang
âm
nhạc
dân
tộc
đến
các
nước
châu
Âu
cùng
anh
Hải.
Lần
nào
biểu
diễn
cùng
nhau
cũng
giống
như
lần
đầu,
không
tươi
mới
sao
được.
*
Làm
mẹ
của
một
người
con
mình
không
sinh
ra,
bà
có
thể
phác
họa
hành
trình
đó?
-
Anh
Hải
không
hề
ép
tôi
là
lấy
anh
thì
phải
nuôi
con
anh
hay
làm
bất
kỳ
điều
gì
khác.
Có
thương
thì
mới
có
thể
nuôi
được,
dù
tôi
cũng
gặp
không
ít
khó
khăn.
Con
bé
về
sống
với
chúng
tôi
lúc
năm
tuổi,
khi
đã
đủ
nhận
thức
mọi
thứ.
Tôi
sợ
định
kiến
mẹ
ghẻ
con
chồng,
sợ
con
nói
mình
không
thương
nên
phải
làm
nhiều
thứ
để
con
có
thể
cảm
nhận
được
tình
yêu
đó.
Mỗi
khi
có
tiệc
tùng
tôi
đều
để
anh
Hải
đi,
tôi
ở
nhà
chơi,
dạy
con
học.
Tôi
dạy
con
tiếng
Việt,
ăn
cơm
Việt,
dạy
nói
giọng
Nam,
giọng
Bắc.
Nhớ
mỗi
lần
con
nói
không
được
từ
gì
thì
hai
mẹ
con
lại
tập
nói
từ
đầu,
tôi
bắt
nói
đi
nói
lại
hàng
chục
lần…
Tôi
nghĩ,
có
lẽ
cái
gì
tôi
cũng
đã
có
hết
rồi.
Sự
nổi
tiếng,
danh
vọng,
tiền
bạc
tôi
đều
đã
đạt
được
nên
tôi
sống
rất
thoải
mái.
*
Cuộc
đời
bà
nhiều
cú
rẽ
khó
lường.
Đang
“làm
mưa
làm
gió”
tại
Việt
Nam,
bà
bỏ
sang
Pháp
tu
nghiệp.
Đang
ở
đỉnh
cao
tại
Hollywood
với
nhiều
lời
mời
mọc
như
một
minh
tinh
thật
sự,
bà
rẽ
về
Pháp
định
cư.
Đang
tân
nhạc
phương
Tây,
bà
rẽ
sang
nhạc
dân
tộc
Việt
Nam.
Là
định
mệnh
hay
là
sự
lựa
chọn
của
chị?
-
Khó
nói
lắm!
Có
thể
lựa
chọn
của
tôi
lúc
ấy
cũng
là
sắp
xếp
của
định
mệnh.
Ngã
rẽ
lớn
nhất
của
tôi
là...
gặp
anh
Hải.
Nhiều
người
giàu
có
ở
Mỹ
theo
đuổi,
tôi
muốn
gì
là
được
nấy
nhưng
tôi
vẫn
không
lấy,
vậy
mà
lấy
anh
Hải,
dù
lúc
đó
anh
chưa
có
tiếng
tăm
gì.
Vì
lấy
anh
mà
dù
vẫn
còn
hợp
đồng
ở
Mỹ,
tôi
cũng
bỏ
để
về
Pháp.
Mười
mấy
năm
sau
đó
tôi
phải
tập
quên
nhạc
phương
Tây,
tôi
chủ
động
ít
nghe
dần,
bắt
đầu
từng
chút
với
nhạc
dân
tộc.
Với
nhạc
dân
tộc
thì
anh
Hải
đúng
là
thầy
tôi,
anh
chỉ
cho
tôi
mọi
thứ,
từ
điệu
hát
ru,
câu
hò.
Bù
lại,
tôi
có
một
thế
giới
mới
và
một
cuộc
sống
đầy
tiếng
cười.
Anh
Hải
là
người
hài
hước,
mọi
vật
dụng
trong
nhà
đều
có
thể
trở
thành
nhạc
cụ
đối
với
anh.
Cái
muỗng
ăn
cơm
mà
anh
còn
tấu,
thổi
được.
*
Có
bao
giờ
bà
ngồi
nhìn
lại
và
thấy
lạ
lùng
vì
một
cô
bé
chưa
từng
qua
trường
lớp
đào
tạo
nào
lại
có
thể
hát
hay
và
sau
đó
trở
thành
Bạch
Yến
-
người
đi
biểu
diễn
vòng
quanh
thế
giới?
-
Hồi
đó
không
ai
dạy
tôi
cả.
Vốn
liếng
về
âm
nhạc
mà
tôi
có
được
là
từ
ca
đoàn.
Khi
ý
thức
được
sự
thiếu
hụt
đó
của
mình,
tôi
bắt
đầu
tự
học,
nhất
là
học
cách
phát
âm
tiếng
nước
ngoài.
Tôi
học
qua
sách
báo,
băng
đĩa.
Tôi
chỉ
hát
thôi,
hoàn
toàn
không
biết
lời
bài
hát
nói
gì
cả.
Sau
đó
gặp
người
giỏi
tiếng
Anh,
tôi
đọc
cho
họ
chép
ra
phần
lời
và
dịch
cho
tôi
hiểu.
Họ
bảo
họ
không
tin
vì
cách
phát
âm
của
tôi
không
thể
nào
là
tự
học
được
cả.
Rồi
khi
kiếm
được
tiền,
tôi
mua
vé
để
vào
rạp
xem
phim,
xem
cách
người
ta
diễn,
người
ta
biểu
đạt
cảm
xúc.
Hồi
đó,
ai
đi
xa
về
mà
tặng
tôi
băng
đĩa
nhạc
nước
ngoài
là
tôi
thích
lắm.
Sau
này
tôi
sang
Pháp
cũng
là
để
học
về
thanh
nhạc.
Thiếu
cái
gì
thì
phải
bổ
sung
cái
đó.
Tôi
luôn
trân
trọng
và
luôn
muốn
khán
giả
hài
lòng
khi
nghe
Bạch
Yến
hát
nên
đến
tuổi
này
tôi
vẫn
luyện
thanh
15
phút
mỗi
ngày.
Sáng
uống
một
lít
rưỡi
nước,
ăn
sáng
rồi
đi
bộ
4km.
Ngày
nào
cũng
vậy.
Dù
trời
nắng,
mưa,
tuyết,
tôi
vẫn
đi.
Trở
về
nhà
với
mồ
hôi
ướt
đẫm
áo
nhưng
lúc
nào
tôi
cũng
thấy
mình
tràn
trề
năng
lượng,
hạnh
phúc
và
yêu
đời
hơn.
Rồi
về
Việt
Nam
thì
cộng
thêm
niềm
hạnh
phúc
là
được
ăn
rau
tần
ô,
chả
cá
thát
lát,
còn
gì
bằng.
Võ
Hà
Ý kiến bạn đọc